Nếu hỏi An Kính ấn tượng nhất điểm nào ở Lâm Tô Tô thì chắc chắn đó chính là đôi mắt của cậu.
Mắt Lâm Tô Tô không phải là đôi mắt hai mắt, nhưng nó là một đôi mắt một mí xinh đẹp. Trong mắt lúc nào cũng giống như ướt nước, mang theo sự trong sáng không thể vấy bẩn. An Kính năm nay đã gần bốn mươi cũng chưa từng thấy đôi mắt nào đẹp như vậy.
Cứ như thể cậu mang theo cả bầu trời đầy sao vào trong đó, khiến người khác bị hút hồn, không cách nào thoát ra được.
Như bây giờ đây, trong ánh đèn vàng hơi mờ của nhà hàng, An Kính vẫn có thể thấy rõ đôi mắt sáng lấp lánh của cậu.
Nhìn vào đôi mắt đó, anh hiểu tại sao Nhã Đan lại dễ dàng mềm lòng với cậu nhóc này. Cậu xứng đáng với điều đó.
“Anh An Kính, sao anh cứ nhìn tôi vậy?”
Lâm Tô Tô bị người đối diện nhìn tới mức đỏ bừng mặt mũi. Cậu không quá đánh giá cao bản thân mình cho nên không chút nào nghi ngờ ánh mắt của An Kính mang theo tình ý. Cậu chỉ nghĩ chắc mặt mình dính gì đó thôi.
“Hì…”
Thấy bộ dáng bối rối của Lâm Tô Tô, An Kính phì cười. Nhìn thế nào thì người trước mắt vẫn đáng yêu cực kì, không hiểu sao trước kia hắn lại có ác cảm với cậu như thế. Đúng là sai lầm mà.
Cũng may mắn, may mắn là hắn đã bình tĩnh suy nghĩ lại. Nếu không bây giờ cả hai đã không có cơ hội ngồi ăn với nhau như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cung-ong-xa-bao-thu-rua-han/2894372/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.