An Kính mất một giờ mới tới địa điểm đón người. Vì trời mưa to hạn chế tầm nhìn, dù anh đã cố gắng hết sức nhưng cuối cùng vẫn phải mất kha khá thời gian.
Khi đèn xe chiếu sáng, An Kính lập tức cầm ô bật ngay ra ngoài.
Lâm Tô Tô mặt mũi trắng bệch, mí mắt sưng thấy rõ vì mới khóc một trận xong. Cơ thể cậu run lẩy bẩy vì dính mưa. Chiếc ô nho nhỏ kia cơ bản không che được gì cả.
Đến lúc này, An Kính bùng nổ tức giận.
“Tại sao em lại chạy đến đây một mình? Em có biết anh lo lắng lắm không hả?”
Lâm Tô Tô run run, răng đánh vào nhau cầm cập, không nói được gì. Ánh mắt cậu đáng thương đến lạ kì, nhìn anh vừa không tự chủ được, lại vừa mang hàm ý biết lỗi.
An Kính thở dài. Anh không nỡ mắng cậu. Chỉ mới la có một câu thôi mà anh đã xót tận tâm can rồi.
“Anh… nào, lên xe với anh.”
Dưới cơn mưa to, An Kính nghiêng ô che cho người trong lòng. Dù cho bây giờ trên người cậu đã ướt nhẹp, nhưng anh vẫn không ngại ôm cậu vào lòng.
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh đi về thành phố. Chàng trai ướt nhẹp kia bây giờ được khăn quấn quanh thành chiếc kén nhỏ. Lâm Tô Tô không biết nói gì, đành phải tựa vào ghế nhìn khung cảnh thông qua cửa sổ. Cho dù là mưa trắng trời không nhìn thấy gì.
An Kính liếc nhìn cậu. Anh cũng không muốn phá vỡ giây phút im lặng này. Anh biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cung-ong-xa-bao-thu-rua-han/2893680/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.