“Được rồi… tớ đến ngay đây. Thật là, An Kính, nếu không nể mặt cậu từng cứu mạng tôi, tôi đã đào mồ cho cậu rồi đó.”
Lý Vị vừa đi vào nhà vừa lẩm bẩm. Hắn vừa mới trải qua một đêm mặn nồng với người tình mới, đang tính ngủ một giấc thật ngon thì bị người bạn kiêm ân nhân của mình hối đến đây ngay lúc 3 giờ sáng.
Có điên không cơ chứ. Nên biết lúc hắn ta nhận điện thoại thì trên người không bận gì cả. Đã thế An Kính còn đe doạ nếu hắn không tới nhanh sẽ cắt “truym” hắn nữa.
“Cậu đừng có mà lèm bèm nữa. Em ấy sốt cao lắm, tôi đã lau người và chườm khăn cho em ấy mà vẫn không thuyên giảm chút nào. Cậu xem qua em ấy thử đi.”
Lý Vị trố mắt nhìn An Kính hấp ta hấp tấp hoàn toàn khác với vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy người đàn ông trước mắt tỏ ra quan tâm một người đến vậy. Đã thế còn cho vào nhà nữa chứ.
Trời sắp sập xuống rồi hay sao vậy?
Người trên giường đã được thay bộ đồ mới cho thoải mái hơn nhưng có vẻ như cũng không đỡ là bao. Cơn nóng vẫn còn hầm hập, hai mắt nhắm nghiền, miệng ú ớ khó chịu.
Lý Vị liếc nhìn cậu trai nhỏ bé nằm trên giường, sau đó thỉnh thoảng lại liếc qua bạn mình. Không phải nói chứ hắn biết tất cả tình nhân trước kia của An Kính đều là con gái, người cậu ta yêu sâu đậm nhất cũng là nữ nhân, nhưng lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cung-ong-xa-bao-thu-rua-han/2893676/chuong-42.html