Lâm Tô Tô ngủ gà ngủ gật. Vì sợ cậu sẽ đau nhiều nên An Kính đã để cho bác sĩ tim cho cậu một mũi thuốc an thần. Lâm Tô Tô buồn ngủ đến díu cả mắt nhưng tay vẫn cầm chặt bàn tay của người yêu. Lúc ốm, cậu rất hay làm nũng. An Kính đã từng chứng kiến mấy bận rồi.
Anh khẽ vuốt nhẹ mái tóc người mình thương, thủ thỉ trong tai cậu mấy lời tâm tình.
“Em ngủ đi. Có anh ở đây. Không sao đâu.”
Lâm Tô Tô cười nhẹ với anh. Đôi mắt khép lại nhẹ nhàng, tuy chân bị đau nhưng tâm trạng thực sự rất tốt.
Lâm Tô Tô chìm vào giấc ngủ chưa đến 30 phút thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. An Kính vội vàng trấn an Lâm Tô Tô, nhìn cậu một chút để cậu không thức giấc. Tô Tô ngủ rất nông, nếu có tiếng động dễ làm em ấy gặp phải ác mộng. An Kính có chút bất mãn. Rõ ràng hắn đã treo bảng đừng làm phiền trước cửa phòng rồi mà.
Người ngoài cửa không ai khác chính là Lâm Hách. An Kính không thèm cho ông ta sắc mặt tốt, bởi anh biết ông ta đến đây vì lí do gì.
“Tô Tô vẫn còn đang ngủ say ạ. Có gì bác quay lại sau nhé.”
Lâm Hách không hề khó chịu trước ý tứ đuổi người của An Kính. Dù sao mục đích ông ta cũng không phải thăm đứa con này.
“Tô Tô và con chắc không có thời gian xử lý chuyện tai nạn. Ta đến để giúp các con một tay. Cứ để ta xử lý nhé.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cung-ong-xa-bao-thu-rua-han/2893616/chuong-71.html