Lâm Hách bị phạt rất nhiều tiền. Lâm thị gần như lung lay sập đổ. Nhân viên đã bị khắp nơi moi đi. Dù sao thì thị trường lao động vẫn luôn nhộn nhịp như thế, thiếu một Lâm gia chả có vấn đề gì.
Lâm thị bây giờ chỉ còn lại cái vỏ rỗng, tất cả những gì Lâm Hách cố gắng mấy mươi năm qua trở nên công cốc. Lão được tại ngoại, nhưng vẫn phải sống dưới sự kiểm soát của cảnh sát. Thậm chí, lão bây giờ chỉ có thể ăn bám Trương Tinh Vũ.
Bất quá, dưới thói quen tiêu xài của ba người, chút tiền ấy quả thực không đủ. Chẳng mấy chốc, Trương Tinh Vũ đã không thể mua những chiếc túi hàng hiệu mà Lâm Hách cũng không thể xoay vòng vốn đổ vào việc kinh doanh của công ty nữa.
Lúc này đây, ông ta bỗng nhớ đến đứa con trai của mình.
Lâm Tô Tô nhận được điện thoại của Lâm Hách lúc cậu đang cùng An Kính hẹn hò ăn tối. Ban đầu cậu không định nghe vì nó là số lại, nhưng khi thấy người kia kiên trì ba bốn cuộc gọi, cậu cũng bắt máy.
“Tô Tô, con đừng vội tắt máy. Ba có chuyện muốn nói với con. Là chuyện rất quan trọng. Chúng ta có thể gặp nhau được hay không?”
Lâm Tô Tô nhướng mày. An Kính bắt được tia lém lỉnh trong đôi mắt cậu lập tức dùng ngón tay vẽ vòng tròn quanh mu bàn tay của cậu. Cậu nhột nhột nhưng cũng không rút bàn tay lại. Cả hai chim chuột với nhau, hoàn toàn mặc kệ người bên đầu dây kia đang thao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cung-ong-xa-bao-thu-rua-han/2893599/chuong-82.html