Lâm Tô Tô dùng hết sức bình sinh mà chạy. Đường trong rừng buổi tối càng thêm vạn phần khó đi, chỗ mắc cá chân ẩn ẩn đau nhưng cậu vẫn ráng cắn răng mà chạy.
Người Lâm Tô Tô hiện tại ướt đẫm sương đêm, cơn lạnh thẩm thấu vào trong da thịt khiến người cậu cực kì khó chịu.
Tự dưng thấy nhớ An Kính quá. Đáng lẽ lúc này đây, cậu đang phải ở bên anh trong căn hộ ấm áp của cả hai người, anh sẽ ủ ấm đôi chân buốt lạnh của cậu bằng bàn tay ấm áp của mình.
Phía sau có tiếng người í ới gọi, cùng với ánh sáng le lói thỉnh thoảng quét qua của đèn pin. Lâm Tô Tô ngay lập tức tìm cách trốn vào một bụi rậm gần đó.
Tất cả vệ sĩ cùng với Lâm Hách đều toả ra bốn phía tìm kiếm cậu. Bộ dáng Lâm Hách lúc này chính là rối rắm cùng với hoảng sợ. Lão biết nếu để mất Lâm Tô Tô, An Kính chắc chắn sẽ giết gã mà không chút do dự.
An Kính là con người nhẫn tâm không một ai có thể sánh bằng.
“Phía bên kia. Nhanh lên.”
“Mẹ kiếp trời tối quá, thằng đó không sợ ngã chết hay sao?”
“Nguy rồi, ông chủ, người của chúng ta báo ở phía dưới chân núi có một nhóm người đang bao vây từng bước tiếp sát. Chúng ta nên làm gì đây?”
Lâm Hách giật mình thon thót khi nghe tin tức từ cấp dưới. Lão cảm thấy nguy cơ tràn ngập cùng với nỗi sợ hãi đang trào dâng. Ngay tức thì, lão hét lên với vệ sĩ.
“Không tìm kiếm nữa. Tụi mày mở đường máu cho tao chạy trước.”
Đám đàn em nghe vậy liền không vui. Người đàn ông này đã hứa hẹn cho bọn họ mạng Lâm Tô Tô để tống tiền An Kính, bây giờ không thấy người đâu, bọn họ làm chuyến này chẳng phải không công hay sao.
“Ông tính lật lọng hay sao? Bây giờ tính để chúng tôi bán mạng không công nữa hay gì?”
“Mấy người có thôi đi không. Đợi tôi an toàn rồi tôi sẽ gửi tiền cho, mấy người lo gì chứ?”
Kẻ cầm đầu nắm cổ áo Lâm Hách, mắng nhiếc vào mặt ông ta.
“Vợ con mình còn có thể bỏ lại thì ai có thể tin vào cái nhân tính chó tha của ông nữa chứ.”
Lâm Tô Tô trốn ở bụi rậm, nghe được mà vui gần chết. Cậu biết kiểu người như Lâm Hách sớm muộn gì cũng sẽ bị trời phạt mà.
Cứ sống chó đi rồi sẽ bị người khác chơi chó lại mà thôi.
Bên này, Lâm Hách đang bị mấy kẻ cầm đầu níu kéo lại không cho đi, cả hai bên gây gô không yên.
Lâm Tô Tô từ tốn nhẹ nhàng muốn thoát ra. Từng bước từng bước đều vô cùng chậm rãi chỉ là…
Rắc….
“Áaaaaaaa…..”
Lâm Tô Tô dẫm vào mấy cành cây khô gần đó, do mất đà nên cậu ngã lăn quay xuống sườn dốc. Trời quá tối nên cậu không để ý mình đã ở sườn núi.
“Nó đó… bắt nó lại đi.”
“Mẹ kiếp, nó lăn xuống đó liệu có chết không?”
“Xuống dưới, nhanh lên. Bắt nó lại. Bắt nó lại chúng ta sẽ có tiền.”
Âm thanh nhốn nháo vang lên.
Lâm Tô Tô không nghe được bất cứ thứ gì cả. Cậu chỉ cảm thấy hình như mình vừa mới gãy mấy cái xương sườn rồi thì phải. Khắp sườn núi đều là sỏi đá, xát vào da thịt cậu đau điếng. Giây phút đập đầu vào thân cây, Lâm Tô Tô không còn chút ý thức nào cả.
...****************...
Trương Tuệ chắc ăn rằng cả đời này sẽ không bao giờ quên được hình ảnh lúc đó của ông chủ mình.
Khoảnh khắc nhìn thấy thư kí Lâm cả người không chỗ nào lành lặn, máu me đầy mặt nằm bất tỉnh nhân sự bên một thân cây, An Kính đã như kẻ điên mà xông tới.
Anh thậm chí không dám ôm lấy cậu, bởi Lâm Tô Tô lúc ấy mong manh dễ vỡ như một búp bê sứ, động vào là tan. Khắp nơi là máu, trên da thịt mỏng manh ghim đầy mấy cây gai nhọn. Phần cổ tay bị trói máu thịt lẫn lộn vào nhau. Cổ chân mới chỉ vừa lành lặn đã sưng đỏ, hình như lại bị trật khớp.
Ai cũng nghĩ ít nhất bọn họ sẽ vì tiền mà đối xử với Lâm Tô Tô không quá khắc nghiệt. Nhưng An Kính phát hiện bản thân đã lầm, anh đã đánh giá cao nhân tính của bọn chúng.
Trương Tuệ có thể thấy rất rõ bả vai run rẩy của anh, cùng với những giọt nước mắt chảy dài trên má người đàn ông đó, hoà tan vào những giọt mồ hôi và sương đêm.
An Kính đã luôn là người vững chãi trong suốt bốn mươi năm qua, nhưng bây giờ, cả trái tim và cảm xúc của anh đều tan nát vì người anh yêu bị tổn thương quá nhiều.
“Tô Tô, Tô Tô ơi…. Em của anh. Em đừng có làm sao mà.”
Xe cứu thương rất nhanh đã rời đi. Bàn tay của An Kính vẫn nắm chặt lấy tay Lâm Tô Tô không một chút rời xa. Anh khẽ cho Trương Tuệ một ánh mắt, thư ký thân cận của anh liền hiểu.
Hôm nay, e rằng đám người gây chuyện kia sẽ sống không bằng chết rồi. Cái giá phải trả cho việc động vào quả tim của một con hổ, sẽ không bao giờ là thứ mà bạn có thể tưởng tượng được cả. Đặc biệt là một con hổ đã tình nguyện ngủ yên, đừng bao giờ chọc nó thức giấc.
Dù cho Lâm Hách có cố gắng bỏ lại tất cả chạy thục mạng, nhưng nguyên quả núi này đã bị người của An Kính bao vây. Chưa đầy mười lăm phút, toàn bộ người tham gia vào kế hoạch bắt cóc này đã bị trói gô lại, kể cả Lâm Thành và Trương Tinh Vũ đang gào khóc thảm thiết xin tha mạng.
“Các người có giỏi thì báo cảnh sát đi.”
Lâm Hách hét lớn trước mặt Trương Tuệ. Thư kí Trương đẩy nhẹ gọng kính nở nụ cười hiền.
Gọi cảnh sát?
Đó chính là hình phạt nhẹ nhàng nhất cho đám người này. Chỉ cần có pháp luật can thiệp, bọn họ cùng lắm là đi tù vài năm với tội bắt cóc tống tiền không thành mà thôi.
Nhưng An Kính sẽ không cho bọn họ sống dễ dàng đến thế. Với ánh mắt trầm lặng an tĩnh của anh lúc đó, Trương Tuệ hiểu được, An Kính muốn chúng sống mà phải mong mỏi cái chết từng ngày.
“Ngài Lâm, có lẽ ông cũng biết thủ đoạn của chủ tịch chúng tôi. Rất mong ông hãy giữ vững tinh thần đón nhận.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]