Hôm nay là một ngày không mấy đẹp trời. Khí trời âm u như sắp đổ mưa, An Kính ngồi trên xe đi đến một vùng ngoại ô vắng vẻ ngoài thành phố. Lúc này đây điện thoại của anh vẫn đang vang lên từng câu nói nhõng nhẽo của người yêu.
“Anh nhớ mua bánh kem cho em đó. Thức dậy không thấy anh, anh biết là em giận anh tới mức nào không?”
“Ngoan. Anh có chút việc gấp. Sẽ sớm trở về với em.”
“Ưm. Em xem một chút tài liệu rồi đến công ty, anh nhớ đem theo bánh đến công ty nhé. Sẵn tiện trưa nay chúng ta ăn cơm luôn được không? Quán cơm cũ mà chúng ta vẫn thường ghé đến.”
“Được được.”
Trương Tuệ cầm lái nhìn thấy nụ cười có chút cưng chiều của ông sếp mình liền thấy nổi cả da gà da vịt. Ai tin được sếp đang đi xử lý kẻ thù, chuẩn bị làm chuyện dính máu cơ chứ.
An Kính luôn có một mặt dịu dàng như thế. Nhưng rất hiếm khi anh thể hiện ra, bọn họ là những thư kí thân cận nhưng cũng chỉ nhìn thấy khi sếp nói chuyện với người yêu mình.
An Kính cúp máy sau khi dỗ dành em người yêu như chú mèo con của mình. Nét mặt anh trở nên nghiêm nghị lạnh lùng như thường.
Con đường ướt mưa trở nên khó đi, nhưng cũng không mất bao lâu đã tới nơi. Một ngôi biệt thự cách biệt, bao quanh bởi sắc màu u ám của cây xanh, lạnh lùng và ghê rợn có chút gây ám ảnh.
An Kính theo sự hướng dẫn của vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cung-ong-xa-bao-thu-rua-han/2893582/chuong-88.html