Chương trước
Chương sau
“Được, ngươi muốn yên bình chứ gì?”

Hoàng thượng ra lệnh: “Người đâu, thu lại binh quyền của Kiệt vương. Cho Kiệt vương phủ đóng cửa một tháng suy ngẫm về lỗi lầm của mình.

Thẩm Ngữ Yên quay sang nhìn Kiệt vương mím môi, chàng liền nắm tay nàng vỗ vỗ an ủi: “Không sao hết, có ta ở đây.”

Trên đường quay về, mùi tanh của máu bốc ra từ người của Kiệt vương xộc lên mũi của Thẩm Ngữ Yên khiến nàng không nhịn được mà dùng tay che mũi. Trạch Hạo Hiên thấy hành động của nàng, sắc mặt liền tối đi, chàng nhích người xa ra một chút.

“Điện hạ?”

“Ta biết nàng đang ghét bỏ ta.”

"

Gương mặt nàng thoáng chút hốt hoảng: “Không có, thiếp...

Trạch Hạo Hiên cúi đầu ngậm lấy đôi môi nhỏ của nàng, nụ hôn kéo dài không lâu. Khi chàng thả ra thì nàng đã ngồi trên đùi người kia, Thẩm Ngữ Yên đánh nhẹ lên vai chàng giả vờ giận dỗi.

"Shhhh"

Nghe thấy tiếng rên rỉ của của chàng, Thẩm Ngữ Yên liền trở nên căng thẳng: “Thần thiếp đánh trúng vết thượng rồi sao? Sẽ không chảy máu ra đó chứ, điện hạ người để thần thiếp kiểm tra..”Giọng nói của chàng trầm thấp, bàn tay đang đặt trên ngực bị chàng nắm chặt: “Muốn kiểm tra thì về phủ lên giường kiểm tra.

“Điện hạ, người thật là.”

Biết mình bị lừa, nàng ngồi lại về vị trí cũ, thậm chí còn cách xa chàng một khoảng: “Người chăm sóc vết thương trước đi”

“Ta không sao mà, Ngữ Yên đừng giận.

“Vương phi.”

“Ngữ Yên.”

"Yên Yên."

“Nương tử à ~”

“Điện hạ, người ngồi yên đi.”



Nàng có hơi lớn tiếng, Trạch Hạo Hiên sau đó liền tỏ vẻ ủ rũ, phong thái oai phong lúc nãy trong đại điện biến mất không dấu vết. Nhìn dáng vẻ như cún con bị mắng của chàng, Thẩm Ngữ Yên khẽ cười: “Còn như vậy nữa ta sẽ không để ý đến người”“Ngữ Yên, ta không có.”

Kiệt vương hai mắt mở sáng, ôm lấy nàng vào lòng: “Ta sẽ không như vậy, nàng phải luôn quan tâm đến ta

[...]

“Nghe nói Kiệt vương bị Hoàng thượng trách phạt.

“Hình như là Kiệt vương phi phạm thượng, nói ra những lời không hay.

“Tôi còn nghe nói Thế tử Mông Cổ muốn lấy vương phi, cũng may là Kiệt vương quay về kịp.

“Thế tử kia cũng thật là.”

“Vương phi còn cắt đứt quan hệ với Lăng gia nữa kia mà.

“Thành phượng hoàng rồi muốn phủi bỏ thân phận sao?”

“Tôi thấy trước kia danh tiếng nàng ta không mấy tốt đẹp, Lăng tướng quân mới không cho ra khỏi cửa.”

“Đúng đó, sau này đến Kiệt vương phủ danh tiếng liền tốt lên. Có lẽ là không muốn điện hạ mất mặt nên đã bỏ tiền buôn lời đồn đấy.

“Chậc chậc, nữ nhân này đúng là thâm độc.

“Người họ hàng xa của tôi từng làm ở phủ Vĩnh Ninh bá, họ nói nàng ta thường xuyên bất kinh với trưởng bối, ghen ghét Đại phu nhân”

“Thật không ngờ đó."“Bây giờ thì lòi mặt chuột rồi.”

Nghe lời kể lại của hạ nhân trong phủ, Nguyệt Ánh không kìm được mà muốn lao ra ngoài đối chất với người ta nhưng vẫn may có mọi người can lại.

“Buông tôi ra, tôi phải cho bọn họ biết thế nào là đúng sai.

“Lão nương theo vương phi bao nhiêu năm nay, vương phi thế nào ta có thể không biết sao. Tất cả là do Đại phu nhân đó chứ ai...

“Được rồi Nguyệt Ánh.”

Nguyệt Ánh ngẩn đầu về người vừa lên tiếng, chân mày hơi chau lại: “Vương phi, bọn họ...”



“Mặc kệ bọn họ, thanh giả tự thanh, không cần nói nhiều với ai cả.”

Thẩm Ngữ Yên khẽ lên tiếng rồi xoay người đi ra sau hậu viện.

“Điện hạ.”

Nam nhân ngồi trên bàn đọc sách ngẩn đầu nhìn nàng, liền đặt quyển sách trên tay xuống, đứng dậy đi đến trước mặt nàng: “Ngữ Yên, vất vả cho nàng rồi.”

“Có gì vất vả chứ? So với việc điện hạ gian khổ đánh giặc thì thần thiếp bị bàn tán một chút cũng không sao.”

Nàng lắc đầu, mỉm cười dịu dàng, cánh tay choàng qua ôm lấy eo của người trước mặt. Trạch Hạo Hiên cúi đầu nhìn chằm chằm vào nàng, môi mím lại: “Đừng để bản thân chịu thiệt, nàng là vương phi của ta.“Điện hạ, vết thương của người không sao chứ?”

Nghe nàng hỏi, chàng rũ mắt khẽ cười: “Gấp gáp đến như vậy rồi sao?”

Thẩm Ngữ Yên ngây người, sau đó dần hiểu ra câu nói ẩn ý của Kiệt vương. Hai má nàng đỏ lên như bị hung nóng: “Điện hạ.”

“Người không được trêu chọc thiếp.

“Ta nào có trêu chọc nàng chứ?”

“Chàng còn như vậy thiếp sẽ mặc kệ thật đó.”

Trạch Hạo Hiên kéo nàng ôm chặt trong lòng, khóe môi hơi nâng lên: “Được rồi, ta sai rồi nương tử.

[...]

“Hoàng thượng”

Người kia đang cúi đầu phê tấu chương nghe thấy ai gọi mình liền ngẩn đầu nhìn lên. Thấy người đang đi đến, bàn tay đang cầm bút của hắn hơi dừng lại: “Ái phi đến đây tìm ta có chuyện gì?”

“Không có chuyện gì, thần thiếp không thể đến tìm người được hay sao?"

“Sao có thể chứ.”

Hoàng hậu mang canh tổ yến đến trước mặt hắn, rồi nhẹ nhàng vòng ra sau người xoa xoa thái dương cho Hoàng thượng: “Thiếp thấy dạo này người có nhiều việc cần giải quyết nên muốn đến giải ưu cùng người.“Hoàng hậu, nàng có lòng rồi.”

“Thiếp ngoài là Hoàng hậu còn là phu thê kết tóc với người, chia sẻ ưu phiền cùng người không phải là việc thần thiếp nên làm hay sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.