Trạch Hạo Hiên đợi mãi không nghe thấy tiếng trả lời của nàng liền nhíu mày, giọng nói có chút gắt gỏng: “Ngữ Yên trả lời” 
Lăng Ngữ Yên ngẩn đầu, môi mím thành một đường thẳng, hai má có chút ửng hồng. 
Kiệt vương trước này luôn từ tốn nhưng không hiểu tại sao lúc này có chút gấp gáp hỏi: “Rốt cuộc nàng có thích ta không?” 
Nàng nhắm mắt mà gật đầu, không dám ngẩn lên đối diện với ánh mắt nóng rực kia. Bỗng dưng bên tai vang lên giọng cười trầm trầm của người kia, sau đó lại bị kéo ôm vào lòng. 
“Ngữ Yên, đừng rời khỏi ta” 
Bên cạnh ta rất cô độc, nên một khi cảm nhận được tình thương liền không muốn mất đi. Nói ta tham lam cũng được, chỉ cần nàng không rời khỏi ta muốn ta làm gì cũng được. 
“Điện hạ” 
Lăng Ngữ Yên choàng tay ôm thắt lưng Kiệt vương, giọng cất lên nhẹ nhàng: “Chẳng phải thiếp là vương phi của người sao? Sao thiếp có thể rời khỏi người chứ?” 
“Được, nhớ kỹ lời của nàng nói đó” 
[...] 
Sáng hôm sau.Kiệt vương đẩy cửa bước ra khỏi phòng liền ra hiệu cho người bên ngoài miễn hành lễ. Chàng khẽ nhỏ giọng nói với Nguyệt Ánh: “Vương phi còn đang ngủ” 
“Điện hạ, có Thái tử điện hạ đến tìm” 
Kiệt vương nhíu mày, sau đó đi thẳng ra sảnh chính. Vừa bước vào cửa đã thấy một thân ảnh sặc sỡ màu sắc ngồi trước ở đó. 
“Không biết hoàng huynh sáng sớm đã đến tìm đệ có việc gì?” 
Thái tử chậc lưỡi: “Có chút việc gấp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cung-nhau-song-lai/3618928/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.