Lăng Ngữ Yên bị ánh mắt kia nhìn đến ngượng ngùng, cơn giận của nàng tức khắc liền biến mất. Trong lòng nàng thầm oán bản thân sao không có tiền đồ như vậy chứ? 
Mãi không thấy nàng lên tiếng mà cúi gầm mặt, Kiệt vương tiến đến dùng hai tay bưng mặt nàng đối diện với ánh mắt của mình. Tầm mắt chàng dừng ngay nốt rùi son dưới mắt nàng, bàn tay vô thức chạm nhẹ lên nó. 
Trạch Hạo Hiên cười khẽ lên tiếng: “Ông trời quả thật không phụ bổn vương. Chẳng những ban cho ta một mỹ nhân xinh đẹp mà còn rất đặc biệt” 
Lăng Ngữ Yên chớp mắt, khó hiểu hỏi: “Điện hạ nói như vậy là sao? Thiếp không hiểu gì hết” 
“Nàng không cần hiểu đâu, ta hiểu là được rồi” 
“Người thật keo kiệt, đến giải thích cũng không muốn giải thích với ta” 
Chàng ôm nữ nhân trước mặt vào lòng, mùi hương trên người thoang thoảng quanh mũi đối phương. Trạch Hạo Hiên tham lam mà siết chặt cánh tay đang ôm nàng, giọng nói cũng khàn đi đôi chút: “Đừng giận mà, bổn vương đưa nàng đi mua kẹo hồ lô có chịu không?” (2) 
“Thôi được, thiếp miễn cưỡng thôi đấy nhé?” 
“Được được” 
[...]Thanh lâu. 
“Điện hạ, lâu rồi mới đến thăm người ta. Người ta nhớ ngài chết đi được” 
Bình vương vừa đẩy cửa phòng bước vào liền bị một nữ nhân bám chặt lấy. Hắn chẳng những không hề tỏ ra khó chịu mà có chút cưng chiều. 
Một tay hắn đỡ eo nàng, khẽ nói: “Mẫu Đơn, ta cũng nhớ nàng lắm đó. Nhưng Hoàng gia có việc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cung-nhau-song-lai/3618067/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.