Nước trà vừa vào tới miệng chưa kịp nuốt xuống đã bị phun ra. Kiệt vương vỗ ngực, trừng mắt nhìn nàng mà cạn lời không biết nói gì.
“Điện hạ, người cẩn thận một chút. Không bị phỏng đấy chứ?”
Lăng Ngữ Yên giật mình, dùng khăn tay lau người cho chàng. Trong lúc hoảng loạn, cánh tay nàng bị chụp lại, giọng nói trầm trầm vang lên bên tai: “Vương phi, đầu nàng rốt cuộc chứa thứ gì trong đó vậy hả? Nàng không nhìn ra tấm lòng của ta hay sao?"
"Hȧ?"
Nàng ngây người, ánh mắt dừng lại ngay mặt đối phương: “Thần thiếp không
hiểu”
“Nàng”
Trạch Hạo Hiên cạn lời, kéo nàng ngồi lên đùi mình. Bàn tay to lớn bao lấy tay nàng, khế hừ lạnh một tiếng: “Uổng công bổn vương đối xử hết lòng với nàng. Nàng chẳng những không cảm động còn trách ta kì lạ?”
“Không phải điện hạ...
“Nàng còn muốn chối?”
Chàng ép nàng nhìn thẳng vào mình, từ tốn lên tiếng: “Ngữ Yên nàng nhớ cho kĩ lời nói hôm nay của ta nhé. Trạch Hạo Hiên ta là một lòng với nàng, yêu chiều nàng, lo lắng cho nàng, không vì công danh lợi lộc hay bất kỳ thứ gì cả, chỉ đơn giản là nàng”
“Yên Yên, ta yêu nàng”
Trước lời tỏ tình của Kiệt vương, nàng ngây người đến thở cũng không dám thở mạnh. Bàn tay siết chặt chiếc khăn làm nó nhăn nhúm. Một lúc sau, Lăng Ngữ Yên mới hoàn hồn, ý thức được lời nói kia.
Nàng mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Ngữ Yên không có gì để có thể đền đáp lại điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cung-nhau-song-lai/3618065/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.