Lăng Ngữ Yên mãi ngồi ngắm nhìn những chậu lan trên bệ cửa sổ mà không để ý người đang bước vào phòng nàng. Nhìn nữ nhân chăm chú si mê thứ khác mà không để ý đến mình, trong lòng người kia có chút khó chịu.
Chàng hắng giọng: “À hừm”
“Điện hạ?”
Nghe tiếng phía sau, nàng giật mình quay đầu. Trước mắt nàng là một nam nhân, trên người từ đầu đến chân một màu đen nhẹm. Lăng Ngữ Yên chớp mắt khẽ hỏi: “Điện hạ, sao người lại đến đây?”
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng hận không thể đánh bản thân một cái thật đau, nơi này là đâu chứ? Là vương phủ, điện hạ muốn đi đâu còn để nàng quản sao?
Trạch Hạo Hiên nhướng mày thích thú, ngồi xuống ghế bên cạnh nàng: “Ta đến thăm nàng không được sao?”
“Sao có thể không được chứ? Thần thiếp vui mừng còn không kịp”
“Vậy sao?”
Nụ cười trên môi nàng hơi đông cứng lại: “Là thật ạ. Có ai không muốn ở cùng phu quân của mình chứ”
Điện hạ à, không phải là ngài nghi ngờ ta không thật lòng đấy chứ? Ngoài việc ta muốn trả thù cho kiếp trước ra thì mục đích thứ hai chính là muốn cùng chàng sống đến răng long đầu bạc đó.
Trạch Hạo Hiên cúi đầu nắm bàn tay của nàng, bỗng chân mày hắn hơi nhíu lại. Lăng Ngữ Yên dù biết rõ chàng không có ý xấu làm hại mình nhưng với biểu cảm này, trong lòng nàng không nhịn được mà e sợ.
“Điện hạ, có chuyện gì hay sao?”
Nghe giọng nói êm tai phát ra bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cung-nhau-song-lai/3618060/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.