Lăng Ngữ Yên chợt che miệng đầy kinh ngạc. Không lẽ, bản thân nàng sống lại rồi? Không thể nào, sao lại có chuyện hoang đường như thế này được chứ.
“Nguyệt Ánh, hiện tại là năm nào?”
Nghe câu hỏi của nàng, Nguyệt Ánh khó hiểu nhíu mày nhưng vẫn trả lời: “Năm Thiên Thịnh thứ 25”
“Điện hạ đâu?”
Nguyệt Ánh nghe vậy lại càng khó hiểu hơn. Bình thường, vương phi nào có quan tâm đến tung tích của Phu quân mình, sao hôm nay lại lạ thế nhỉ? Không lẽ rơi xuống nước xong bị sốt rồi?
Nàng lo lắng, dùng tay áp lên trán Vương phi của mình. Quái lạ, nhiệt độ vẫn bình thường, nàng ấy lại làm sao vậy?
Trước vẻ mặt lo lắng của nô tì thân cận, Lăng Ngữ nàng ấy lại làm sao vậy?
Trước vẻ mặt lo lắng của nô tì thân cận, Lăng Ngữ Yên nhíu chặt mày, trầm giọng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
“Vương phi, người thật sự không sao chứ? Nếu không khỏe phải nói với nô tì”
“Ta không sao, ngươi mau trả lời ta đi”
“Vương phi, người quên là điện hạ đã ra trận rồi sao? Điện hạ đi được 8 tháng rồi còn gì.”
8 tháng, đã 8 tháng rồi sao? Lăng Ngữ Yên trầm mặc một hồi lâu. Vậy cũng sắp đến lúc hoàng gia tranh quyền, nếu tính thời gian vậy còn một năm nữa nàng sẽ bị chém sao?
Không được, nếu ý trời đã cho nàng sống lại. Nàng nhất định phải thay đổi đi số mệnh của mình.
Nguyệt Ánh nhìn gương mặt trầm tư của chủ tử, liền lên tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cung-nhau-song-lai/3618046/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.