Tứ Thần sơn nằm ở phía Nam của Đế Đô, là nơi linh thiêng nổi tiếng của cả nước. Hàng năm, đỉnh núi đều bị mây trắng vây quanh, cũng chưa có ai từng đi lên núi cả, thế nhưng, hôm nay, bốn vị đại sư của chùa Hiền Quân lại phá lệ lên núi tránh nạn một lần. Nghe nói trước đây nơi đó đã có một vị sư thăng tiên thành công, tràn đầy tiên khí. Ngay cả chính phủ cũng không dám động tới nơi đây. Chính vì vậy, Tứ Thần Sơn liền trở thành tiên cảnh đào nguyên giữa chốn phồn hoa của đô thị.
Con đường lên núi gập ghềnh khó đi, lại chưa có ai khai phá. Thế nhưng cây cối ở đây lại hết sức xinh đẹp, không giống như một ngọn núi không có ai chăm nom, để ý.
Lưu Ly vừa bước chân đến đây, đã biết nơi này không phải một mảnh đất bình thường. Từng cành cây ngọn cỏ ở đây đều mang trong mình hơi thở thanh thoát, bình dị, rất có sức sống. Không biết từ đâu, một ngọn gió thổi qua, nhìn chúng như đang múa hát vậy.
"Tiểu Ly, ở đây đã không có người ngoài nữa rồi" Vân Hổ đại sư cười cười nhìn Lưu Ly đang quan sát xung quanh, cảm thấy vô cùng buồn cười. Lưu Ly từ lúc được Vân Long đại sư đón đi vẫn đang mơ màng, giờ mới có khả năng nhìn lại dung mạo những người này. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi, Lưu Ly không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Đây không phải là mấy vị đại sư bảo hộ nàng kiếp trước sao?
Lưu Ly trừng to mắt, tâm tình kích động, Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cung-anh-tro-ve/22233/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.