Ngây người ở bãi săn ngây năm ngày phần đông quan viên đều dẫn theo con cái trở lại phủ, Lam U Niệm cũng không ngoại lệ… "Tiểu thư! An di nương đã bị người phủ Minh Vương mang đi!" Trương Lâm đứng ở bên ngoài lầu các bẩm báo, hiện tại hắn đã hoàn toàn phục tùng Lam U Niệm, hơn nữa hắn còn dẫn theo mười thị vệ ban đầu xử lí rất tốt công việc trong U Niệm các, có đôi khi Lam U Niệm cũng để bọn họ làm một số việc khác, không mai một hùng tâm nam tử của họ. "Ta đã biết, ngươi đi giúp đi!" Lam U Niệm nói, chờ khi Trương Lâm rời đi, Lam U Niệm cũng chuẩn bị ra ngoài. "Tiểu thư?" Lam Khúc không hiểu nhìn Lam U Niệm, đương nhiên nàng cũng nghe được lời Trương Lâm nói, bất quá từ trước tới giờ Lam Khúc không có tình cảm với An di nương, ở trong lòng nàng còn đang hy vọng Minh Vương có thể hung hăng hành hạ An di nương. "Ta chỉ đi xem một chút, yên tâm, không phải là mềm lòng!" Lam U Niệm tùy ý Lam Khúc khoác áo choàng lên cho mình, sau đó vận khinh công rời khỏi U Niệm các. Giống như lời nàng nói, nàng căn bản không thèm để ý sống chết của An di nương, nhưng chuyện này do Phong Dực Hiên làm nên nàng muốn đến xem hắn muốn làm cái gì. Lam U Niệm cũng không đi vào từ cửa chính, mặc dù bây giờ trong kinh thành đều biết nàng là vị hôn thê của Phong Dực Hiên, là Minh Vương phi tương lai. Chỉ là nàng vẫn rất thích bay từ đầu tường vào phủ, lúc đầu ám vệ còn có chút giật mình, bây giờ luyện mãi thành quen, bất đồng là các ám vệ cùng thị vệ càng thêm cung kính chào hỏi. "Hiên đâu?" Lam U Niệm vừa vặn nhìn thấy Ám Tam đang xử lý sự tình, không khách khí hỏi. Ám Tam nhìn thấy Lam U Niệm hết sức kích động, từ lâu nàng đã xem Lam U Niệm là vương phi của bọn họ, hơn nữa nàng cũng cực kỳ thích tính cách của nàng. "Vương gia ở ám lao, Lam cô nương muốn gặp vương gia sao?" Ám Tam biết vương gia ở ám lao làm cái gì, vả lại An di nương là do nàng bắt về, thấy vương phi muốn đến gặp chủ tử trong tình cảnh này, nàng sợ vương phi sẽ nảy sinh sợ hãi với chủ tử. Mặc dù bọn họ biết tâm tính và võ công của Lam U Niệm, cũng nhìn ra nàng không phải người lương thiện, dù biểu hiện của nàng lợi hại thế nào ở trong mắt mọi người nàng vẫn là một nữ tử mềm yếu, hơn nữa còn là một nữ tử mới mười bốn tuổi. "Ta đi xem một chút! Ngươi cứ làm việc của mình đi!" Nói xong nàng liền đi đến ám lao, rất nhiều nơi trong phủ Minh Vương đều được hắn nói rõ, ám lao bí mật này cũng là hắn nói cho nàng biết, chỉ cần là điều nàng muốn biết hắn sẽ nói. Ám lao là một nhà giam dưới lòng đất, cửa vào có thị vệ tuần tra ở chỗ tối còn rất nhiều ám vệ, thời điểm Lam U Niệm đến gần ám lao trong không khí lập tức có chút xao động nói rõ ám vệ bước vào giai đoạn cảnh giới, vừa nhìn rõ người đến là ai tất cả đều yên tĩnh trở lại. Dù là ở phủ Minh Vương hay Quỷ Vực, mọi người đều biết chủ tử sủng ái Lam cô nương này thế nào, chủ tử đã sớm căn dặn, nhìn thấy nàng như nhìn thấy chủ tử, có thể nghĩ địa vị của nàng trong lòng chủ tử nặng cỡ nào. "Lam cô nương!" Một thị vệ cung kinh đến trước mặt Lam U Niệm hành lễ, sau đó liền dẫn nàng vào ám lao. Vừa bước vào ám lao Lam U Niệm cảm giác được một cỗ máu tanh âm lãnh tràn vào khoang mũi, nàng không thích mùi vị này nhưng nàng cũng từng là người bò ra từ bóng tối cho nên cũng không thấy khó chịu lắm. Trong ám lao cực kỳ âm u và ẩm ướt, dưới ánh nến lộ ra hương vị mục nát, trên vách tường loang lổ dấu vết như muốn cảnh cáo thế nhân, trên tường là các kệ sắt trưng bày loan đao, xiềng xích, đao, dao găm, roi, tất cả vật cần để hình pháp đều có, dưới ánh nến lờ mờ, lộ ra không khí lạnh lẽo cổ quái. Lam U Niệm đi vào một gian phòng trong địa lao, quả nhiên nhìn thấy Phong Dực Hiên, về phần An di nương đang nằm trên mặt đất nàng làm như không thấy. "Niệm Niệm." Phong Dực Hiên lập tức đi đến bên cạnh Lam U Niệm, bế nàng khỏi mặt đất lạnh lẽo, nhìn giày thêu trắng noãn của nữ tử dính đầy bụi bặm còn có vết máu ẩm ướt, hắn càng thêm đau lòng. Nàng bị hắn xem như trẻ con mà ôm vào ngực, ngồi trên cánh tay thon dài rắn chắc, lúc này nàng mới có thời gian nhìn tới An di nương nằm dưới đất. An di nương đã không thể xưng là người, đôi mắt bị vật gì đó miễn cưỡng móc ra ngoài, chỉ còn lại hai lỗ máu nhìn có chút khiếp người. Lỗ tai cũng bị cắt đi, Lam U Niệm có thể nhìn ra hai lỗ tai là bị dao găm Ám Nhất cầm trên tay cắt mất, đầu lưỡi cũng bị rút ra, bây giờ nhìn bà ta thật buồn nôn. "Đừng nhìn!" Phong Dực Hiên nhanh chóng che mắt nàng lại, mặc dù hắn biết trên phương diện nào đó có lẽ Niệm Niệm không sợ những thứ này, nhưng hắn vẫn không nhẫn tâm để nàng nhìn thấy, hắn hy vọng Niệm Niệm nhìn thấy đều là cảnh đẹp và ấm áp, còn những thứ bẩn thỉu bất kham cứ để hắn làm thay. Phong Dực Hiên cho Ám Nhất một ánh mắt, Ám Nhất gật đầu hiểu ý, ý chủ tử là muốn hung hăng hành hạ An di nương, chính nữ nhân này đã từng tàn nhẫn tổn thương vương phi, còn khiến vương phi bị trúng kịch độc, chủ tử hận không thể ngày ngày hành hạ kéo bà ta xuống địa ngục. Phong Dực Hiên nhanh chóng ôm Lam U Niệm rời khỏi ám lao, không khí trong ám lao ẩm ướt, Phong Dực Hiên rất sợ nàng sẽ khó chịu, sau khi rời khỏi ám lao mới khẽ buông nàng ra, áy náy nói: "Niệm Niệm, ta..." Hắn biết nàng không phải tiểu cô nương bình thường, nàng có lý tưởng và sự quyết đoán, nhiều khi Phong Dực Hiên nguyện ý cưng chìu Niệm Niệm không đi làm phiền nàng nhưng đối với An di nương hắn lại không nhịn được, chỉ cần hắn nghĩ lúc Niệm Niệm còn nhỏ đã từng chịu nhiều thống khổ, hắn liền có xúc động muốn giết người, cho nên hắn nhất định phải hành hạ An di nương. Nàng ôm lấy hắn, vừa cười vừa nói: "Hiên, ta đều hiểu!" Nàng hiểu hắn chỉ muốn tốt cho mình, càng đau lòng vì hắn cẩn thẩn tỉ mỉ sợ nàng ấm ức, lúc nào hắn cũng suy tính thiệt hơn, sợ bản thân làm chưa đủ tốt. Phong Dực Hiên nghe nàng nói vậy, vui vẻ hôn lên trán nàng, ám vệ còn có thị vệ đều cúi thấp đầu, chủ tử hiện tại nào còn dáng vẻ chiến thần anh minh thần võ, hoàn toàn là dáng vẻ thê nô. Lam U Niệm thấy nhiều người tò mò nhìn hắn hôn lên trán mình, khẽ chuyển đề tài: "Cùng vào cung sao?" Mắt phượng thâm thuý khẽ chớp, đáy mắt loé lên ánh sáng như sao, thật là linh động đáng yêu, tiểu cô nương thẹn thùng dịu dàng nhìn một cái không sót gì. Phong Dực Hiên cũng biết nhân nhi trong lòng thẹn thùng nhưng vẫn không có vạch trần, khẽ gật đầu, hai người cùng nhau rời khỏi phủ Minh Vương, sau khi hai người rời đi trong phủ lập tức nổ tung, huyên náo chưa từng có, mọi người bắt đầu bàn tán rốt cuộc có phải chủ tử là thê nô hay không? Hôm nay không phải cung yến, mà là lúc lai sứ các nước chân chính so tài cùng võ nghệ, mơ hồ tất cả đại thần còn có nữ tử gia quyến đều đến, có thể tham gia đương nhiên sẽ tham gia, chỉ cần được tham dự sau này sẽ trở nên nổi bật, không thể tham gia cũng có thể đến xem náo nhiệt, dù sao trường hợp như vậy cũng rất khó gặp, chỉ có quốc gia tổ chức đại hội giao lưu mới có thể nhìn thấy. Chờ khi Phong Dực Hiên cùng Lam U Niệm đến nơi so tài, so tài vừa kết thúc, cõ lẽ bởi vì khí tràng của hai người, lúc hắn dẫn nàng đến hoàng cung, ánh mắt mọi người không tự chủ liền đặt lên người bọn họ. Hoa Hưu Nghi lập tức phát hiện Lam U Niệm, từ xa hắn đã thấy nàng, gió nhẹ lướt qua khuôn mặt tinh xảo, vài sợi tóc mềm mại theo gió nhẹ nhàng tung bay trong gió, quét nhẹ lên làn da mịn màng, che kín vài phần gương mặt tinh xảo, váy áo liền thân màu trắng nhẹ bay theo gió, hoàn mỹ thánh khiết khiến người khác như lạc vào tiên cảnh. "Thật sự là không cam tâm!" Hoa Hưu Nghi mỉm cười nhìn Lam U Niệm, tự nhủ. Có lẽ vì có Lam U Niệm bên cạnh, khí tràng trên người Phong Dực Hiên cũng ôn hòa hơn nhiều, hắn mặc y phục xanh đen, ống tay áo dùng kim tuyến thêu hoa văn Bàn Long, ngọc quan bó phát, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt thâm thúy lạnh lùng nghiêm nghị, môi mỏng hơi mím, bá khí mơ hồ khiến người khác nhượng bộ lui binh. Mọi người vừa nhìn mới phát hiện hóa ra tướng mạo Minh Vương lại cực kỳ tuấn lãng, e rằng hắn chính là nam tử đẹp nhất Phong Quốc, không hề thua thém Hoa thái tử, một số nữ tử đã từng e ngại Phong Dực Hiên cẩn thận đánh giá hắn sau đó gò má ửng đỏ. Hắn dẫn Lam U Niệm đến vị trí phủ Minh Vương, trận đấu hôm nay hoàng đế cũng không có mặt, người chủ trì là Tứ vương gia Phong Hạ Kỳ. Lúc này người so tài trên đài là Hà Sơ Dương và một võ tướng Nguyệt Quốc, võ công của Hà Sơ Dương không phải đặc biệt cao, nhưng trong số các quan viên hoặc là nói trong các công tử quan gia cũng coi như khá tốt. Hà Sơ Dương vẫn luôn chiếm thế thượng phong, thời điểm hắn sắp thắng, võ quan Nguyệt Quốc lại phóng độc, độc dược vừa bay vào không trung, Hà Sơ Dương đã hít vào, cả người lảo đảo, bởi vì không được phép dùng vũ khí cho nên võ quan thừa thắng xông lên đánh cho Hà Sơ Dương một quyền, khi đó Hà Sơ Dương liền nôn ra một ngụm máu tươi. Mọi người đều bị hành vi vô sỉ của võ quan chọc giận, Lam Mặc Huyền đứng dậy chuẩn bị lên đài, lại bị Lam U Niệm ngăn lại. "Muội muội?" Lam Mặc Huyền không hiểu, nhìn Hà Sơ Dương bị thương trên đài Lam Mặc Huyền cực kỳ lo lắng, hai người không chỉ là thân thích mà còn là bằng hữu, hiện tại thấy bạn tốt bị người ta dùng thủ đoạn bẩn thỉu tổn thương, hắn hận không thể lập tức bước lên dạy dỗ võ quan Nguyệt Quốc! "Đừng xúc động!" Lam U Niệm tiếp tục quan sát, Lam Mặc Huyền biết muội muội là người có chủ kiến, cho nên liền ngồi xuống. Chủ trì cuộc tỷ thí này là Phong Hạ Kỳ cũng nhíu mày, vẫn không có ngăn lại, bởi vì lần tỷ võ này quy định không được dùng vũ khí lại không có nói không cho dùng độc. Phong Hạ Kỳ hiểu rõ coi như hắn muốn làm khó dễ cũng không có biện pháp, cho nên hắn cho Hà Sơ Dương một ánh mắt, để lúc cần thiết cứ nhận thua, mặc dù mặt mũi Phong Quốc rất quan trọng nhưng trong mắt hắn bằng hữu quan trọng hơn. Mặc dù khoé miệng Lam U Niệm vẫn không thay đổi nhưng Phong Dực Hiên ngồi bên cạnh lại rất rõ nàng đang tức giận, Phong Dực Hiên khoát tay chuẩn bị giết chết nam tử trên đài, đối với hắn không có đúng sai, chỉ cần khiến Niệm Niệm không vui chính là sai. "Hiên!" Lam U Niệm lắc đầu, sau đó cười nói: "Sau này ta muốn tự mình trút giận!" Phong Dực Hiên suy tư, tuy rất không muốn nàng mệt nhọc nhưng hắn biết nếu như Niệm Niệm không tự mình trút giận sợ là tâm tình sẽ không tốt, cho nên hắn gật đầu thu tay, sau đó nhìn võ quan Nguyệt Quốc trên đài như nhìn người chết, đột nhiên nam tử cảm thấy sống lưng lạnh toát. Hà Sơ Dương đã bị đánh mặt mũi bầm dập lại không chịu nhận thua, Lam U Niệm không nhìn nổi nữa, ra hiệu cho Phong Hạ Kỳ, sau khi nhận được ám hiệu hắn trực tiếp đại biểu Hà Sơ Dương nhận thua. Hà Sơ Dương được đỡ xuống đài tức giận nhìn Phong Hạ Kỳ, Phong Hạ Kỳ liền chỉ về phía Lam U Niệm. Sau khi biết biểu muội muốn Tứ vương gia làm vậy, hắn không nỡ nặng lời, tâm tình cực kì sa sút, Hà thái phó cùng phụ thân Hà Sơ Dương ngồi ở phía trên cũng không cảm thấy mất mặt, bọn họ rất cảm kích cách làm của Lam U Niệm, mất mặt có thể lấy lại nhưng nếu xảy ra chuyện không hay liền không còn cơ hội. "Sơ Dương ca ca, nghĩa khí chịu đựng là hành vi ngu xuẩn nhất, ngươi đã trúng độc nếu còn không xuống đài giải độc ngươi xác định bản thân sẽ không mất hết võ công sao?" Lam U Niệm đưa cho Hà Sơ Dương mấy viên dược hoàn, để thị vệ cho hắn ăn vào. Hà Sơ Dương xấu hổ cúi đầu: "Thực xin lỗi Niệm Nhi muội muội, là biểu ca nhất thời tức giận, muội nói đúng!" Hà Sơ Dương không phải kẻ ngốc cũng không phải người không biết tốt xấu, đương nhiên biết rõ dụng ý của đám người Lam U Niệm, cơn giận vừa rồi cũng đã tiêu tan, bởi vì hắn đã nghĩ thông suốt. "Được rồi, Niệm Nhi sẽ báo thù cho huynh!" Lam U Niệm nói xong liền cho Phong Dực Hiên một ánh mắt yên tâm, bước lên lôi đài. "Trời ạ, các ngươi xem!" Tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn Lam U Niệm đang chậm rãi bước lên đài, quả thật không thể tưởng tượng được rốt cuộc nàng muốn làm gì, có rất nhiều người cho rằng có phải nàng ngốc rồi không, chỗ đó không phải nơi đánh đàn khiêu vũ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]