Lúc hắn ôm nàng trở lại lều vải đã là nửa đêm…
"Tiểu..." Lam Vũ vừa lên tiếng nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Phong Dực Hiên lập tức im bặt, Lam Vũ biết tiểu thư nhà mình rất khó ngủ, chỉ khi ở bên cạnh Minh Vương dường như tiểu thư mới có thể ngủ yên, nhìn dáng vẻ cưng chìu của Minh Vương cũng biết hắn yêu tiểu thư nhiều thế nào.
Phong Dực Hiên dùng khăn gấm lau sạch mặt và tay, lại tự mình cởi giày cho nàng, nhẹ nhàng đắp kín chăn, thấy nữ tử không có dấu hiệu tỉnh lại, mới ra hiệu cho Lam Vũ rời khỏi lều.
"Nói!" Phong Dực Hiên âm lãnh lên tiếng, dù Lam Vũ có là tỳ nữ thiếp thân của Lam U Niệm.
Nếu là bình thường Lam Vũ sẽ không nói, các nàng biết chủ tử mình là ai, hiện tại chủ tử đã tiếp nhận Minh Vương. Chỉ là ở trong mắt trong lòng các nàng, chủ tử vẫn là Lam U Niệm, giờ phút này nhìn thấy chủ tử nhu thuận ngủ yên, nghĩ đến sự tình cũng không quan trọng lắm, cho nên nàng đã nói ra.
Phong Dực Hiên nghe xong không có bất cứ biểu cảm gì, cũng không chút đồng tình việc Hoa Mộc Khuynh gặp được, dù bình thường quan hệ của mọi người vẫn tương đối tốt.
"Ám Nhất!" Phong Dực Hiên lên tiếng: “Ngươi dẫn nàng đi xử lý.”
Nói xong hắn liền quay lại lều vải, quả nhiên nhìn thấy Lam U Niệm đã tỉnh, mở to đôi mắt thanh minh nhìn mình, hắn không tự chủ được hạ giọng: "Đánh thức nàng sao?"
Lam U Niệm lắc đầu, kỳ thật lúc Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cuc-sung-minh-vuong-phi/998450/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.