Không biết vì sao Lam U Niệm lại có cảm giác người Hoa Hưu Nghi đang nhìn chính là mình, trái tim nhấc lên, tốt nhất không phải như thế…
"Người bản thái tử cầu cưới là thiên kim Lam phủ Lam U Niệm của quý quốc!” Lời Hoa Hưu Nghi nói khiến người khác kinh ngạc suýt chết, nói xong hắn còn nhìn nàng cười một cái, nụ cười kia làm cho người ta say mê, giọng nói ấm áp như gió xuân, đôi mắt tràn ngập tình ý.
Hoa Hưu Nghi đột ngột cầu thân khiến nhiều người chấn kinh, nữ tử có mặt ở đây càng thêm ghen ghét, có cô nương nào không muốn gả vào vọng tộc, huống chi tuổi tác Hoa Hưu Nghi chỉ mới hai mươi, dung mạo hoàn mỹ vạn người có một, thân phận lại cao, nam tử bực này rất được chúng nữ tử khác vọng, nhưng không có nghĩa Lam U Niệm cũng như vậy.
Hoa Hưu Nghi cũng không biết bản thân thế nào, vừa rồi thấy Bùi Phó ngỏ ý muốn kết thông gia hắn liền nghĩ đến Lam U Niệm, nữ tử trong phủ thái tử không ít nhưng không ai có danh phận, trong mắt hắn các nàng không xứng có được danh phận, chỉ là bây giờ hắn lại cảm thấy tấn phong danh phận cho Lam U Niệm không phải là không thể.
Lam Nhã thấy Lam U Niệm ngồi ở đó cũng có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người, liền lộ ra thần sắc âm lãnh, đôi mắt thâm thuý ẩn giấu hận ý mãnh liệt, chỉ ngồi ở đó đã có thể hớp hồn mọi người, tiện nhân này lúc nào cũng may mắn, nàng ta thật muốn xông lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cuc-sung-minh-vuong-phi/998448/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.