"Đếm đi!" Hoàng đế Phong Huyền hạ lệnh.
Ở bãi săn, con mồi chất thành đống, con mồi của mỗi đội được đặt theo từng vị trí tương ứng, sẽ có một đội thị vệ chuyên đếm số lượng con mồi và ghi danh sách, sau đó đưa lại cho hoàng đế, rất nhiều người đều hi vọng đội của mình sẽ đứng nhất.
Lam U Niệm ngồi ở vị trí nhìn thú săn chất đống máu tươi đầm đìa ngoài kia, rất nhiều nữ tử đều không dám nhìn cũng có nhiều nữ tử nhìn thoáng qua sau đó sắc mặt tái nhợt, thậm chí hai mắt rưng rưng nói: "Tại sao có thể tàn nhẫn như vậy, đó đều là động vật nhỏ đáng yêu mà!" An Tư Nghiên chính là nữ tử như thế, nàng ta được An phủ nuông chìu từ bé, đừng nói là đi săn ngay cả cưỡi ngựa đều không biết, hiện tại nhìn thấy con mồi đã chết chất thành đống, bị doạ đến nỗi mặt mũi trắng bệch.
Hoa Mộc Khuynh cùng Lam Mặc Huyền và Hà Sơ Dương một đội, nàng nhàm chán ngồi tại chỗ nhìn nữ tử dối trá xung quanh, cảm thấy không thú vị nên chạy đến chỗ Lam U Niệm.
Lam U Niệm đánh giá Hoa Mộc Khuynh, kỵ trang vốn sạch sẽ nay lại có dấu vết bị nhánh cây kéo rách, hơn nữa chỗ vạt áo còn dính máu, gương mặt của Hoa Mộc Khuynh vốn rất anh khí nay lại càng chói mắt.
"Có bị thương không?" Lam U Niệm quan tâm hỏi, dù sao thì công phu của Hoa Mộc Khuynh cũng không tốt lắm, rừng rậm lại không phải là nơi an toàn.
Hoa Mộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cuc-sung-minh-vuong-phi/998446/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.