Hoa Hưu Nghi cảm thán, chỉ một cái nhăn mày một nụ cười nữ tử kia đã có thể thu phục lòng người, ngắm nhìn đôi mắt mình đã từng vuốt ve, cảm nhận chút đau đớn ở bụng rồi khẽ cười tà.
Ban đầu hắn chỉ cảm thấy nàng không giống các nữ tử khác, hiện tại chỉ cần nàng xuất hiện hắn liền không tự chủ được mà ngắm nhìn, nghĩ tới hậu viện vô số hầu thiếp, nhưng không có nữ tử nào có danh phận, có lẽ hắn cũng nên lập thái tử phi.
Lam U Niệm phát hiện ánh mắt hứng thú của Hoa Hưu Nghi, nàng cũng không quá chú ý, vị thái tử Hoa Quốc này nếu còn không phân phải trái tới trêu chọc nàng, nàng không dám cam đoan bản thân sẽ không giết hắn, gây thêm phiền phức cho Phong Dực Hiên không.
Ánh mắt trần trụi thế kia làm sao dấu diếm được Phong Dực Hiên, hắn khẽ cười nhạt, ẩn sâu bên trong là sương lạnh từ từ kết thành sông băng vạn trượng.
Hoa Hưu Nghi cảm nhận được sát khí của Phong Dực Hiên, đôi mắt lưu ly mênh mông cảnh xuân lộ vẻ kì quái, nhăn mày mỉm cười mị hoặc phệ hồn đoạt phách.
Hai nam nhân, một người như vương giả tràn ngập khí tức ngang ngược lệ khí, một người tà khí mê hoặc, hai nam nhân vì một nữ tử như tiên mà kiềm nén lẫn nhau.
Người đầu tiên thu hồi tầm mắt là Phong Dực Hiên, không phải hắn sợ Hoa Hưu Nghi mà là ở trong mắt hắn Hoa Hưu Nghi căn bản không thể nào có được tình yêu của Niệm Niệm, vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cuc-sung-minh-vuong-phi/998437/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.