Yến hội kết thúc, tất cả mọi người tốp năm tốp ba chuẩn bị trở về…
"Kiến Quân!" Kinh Lãnh đi đến chào hỏi Lam Kiến Quân.
Lam Kiến Quân không chút bất ngờ, bởi vì quan hệ giữa Lam phủ và Kinh phủ vốn rất tốt, ông và Kinh Lãnh lại là bằng hữu, dù bản thân chinh chiến bên ngoài nhiều năm ít khi trở về, liên lạc giữa họ có giảm đi đôi chút nhưng tình bạn vẫn còn đó.
"Kinh hầu gia!" Lam Kiến Quân cũng thập phần vui vẻ chào hỏi, từ khi hồi kinh ông vẫn chưa có cơ hội tụ họp cùng bằng hữu!
"Ừ, khi nào thì ngươi để nha đầu này đến Hầu phủ ta nhận gia tiên!" Kinh Lãnh dứt khoát nói.
Lam Kiến Quân sững sờ, nhận gia tiên? Đây là chuyện gì? Lam Kiến Quân quay sang nhìn Lam U Niệm, lại phát hiện nữ nhi cũng không hiểu.
"Hầu gia có ý gì?" Lam Kiến Quân hỏi, các quan viên đi bên cạnh cũng vểnh tai lên nghe.
"Là như vầy, không phải Vô An đã nhận nha đầu này làm muội muội sao? Nói thế nào thì cũng phải đến Hầu phủ nhận gia tiên, nếu không chẳng phải tiểu thư Hầu phủ ta lại không biết nhà mình ở đâu sao!" Kỳ thật ông cũng không hiểu về Lam U Niệm, phần lớn đều là nghe người khác nói nàng thông minh thế nào, càng hiếm thấy hơn chính là nhi tử lại rất quan tâm tiểu cô nương này, lần trước được thưởng thức rượu do Lam U Niệm nhưỡng, Kinh Lãnh lại càng chú ý tới nàng, ông phát hiện tiểu nha đầu này thật khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cuc-sung-minh-vuong-phi/998435/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.