Chương trước
Chương sau
Sứ giả các nước tiến vào đại điện…

Người vào đầu tiên là Hoa Hưu Nghi, hắn mặc cẩm bào quý giá màu đỏ sẫm ở trên thêu những đoá hoa lan lớn, mái tóc được cố định bởi một cây trâm bạch ngọc, mặt mũi tuấn tú, dáng người cao lớn phong lưu, hắn thi lễ với hoàng đế liền ngồi vào vị trí.

Sau khi Hoa Hưu Nghi ngồi xuống liền nhìn về phía Phong Dực Hiên, đối với hắn ở Phong Quốc người có sức uy hiếp lớn nhất chính là Phong Dực Hiên, chỉ có điều hắn phát hiện ánh mắt Phong Dực Hiên đã không còn ngoan độc như năm đó ngược lại trở nên rất ôn hoà, hắn thuận theo ánh mắt Phong Dực Hiên nhìn lại, sau đó ngẩn ra…

Trong yến hội náo nhiệt, nữ tử kia mặc y phục trắng ngồi ngay ngắn ở đó, đẹp xuất trần thoát tục không dính khói lửa nhân gian, đôi mắt sáng như sao làm cho hắn cứ ngỡ nàng là tiên tử gián trần. Trên mặt đeo mạng che, mái tóc đen dài như thác nước, càng hiếm thấy hơn là khí chất trên người nàng mang theo chút hờ hững ngây thơ lại có chút nhu nhược, tàn nhẫn, rõ ràng là tổng hợp các khí chất mâu thuẫn dung hợp trên người nàng lại trở nên vô cùng hợp lý, khó trách người không gần nữ sắc như Phong Dực Hiên lại nhìn chăm chú như vậy.
Lam U Niệm phát hiện có người nhìn nàng trắng trợn liền ngước mắt nhìn người nọ, lập tức nhìn thấy ánh mắt dò xét ngả ngớn của Hoa Hưu Nghi.

Hoa Hưu Nghi cũng nhìn thấy Lam U Niệm nhìn mình, khi đối diện đôi mắt kia hắn liền ngây ngốc, đôi mắt ấy thật rực rõ, tựa hồ có thể gột rửa tất cả những thứ dơ bẩn ở thế gian, mắt to dịu dàng nhìn thẳng vào hắn, nhìn như không nhìn, vạn vật trôi qua trước mắt không nhiễm trần thế.

Nàng chỉ nhìn một cái liền cúi mắt xuống, đối với nàng Hoa Hưu Nghi cũng là nhân vật nguy hiểm, trước tới giờ nàng không có hứng thú đi trêu chọc nhân vật nguy hiểm, sự xuất hiện của Phong Dực Hiên là ngoài ý muốn.

Hoa Hưu Nghi vẫn còn chìm đắm trong ánh sáng chói mắt của đôi mắt kia, khi định thần lại nữ tử đã cúi đầu xuống, hắn không khỏi nghi hoặc bản thân hắn trời sinh phong lưu, mặc dù dung mạo có phần âm nhu nhưng khí chất lại rất mê người, nữ tử nào nhìn thấy hắn mặt mũi đều đỏ bừng tim đập dồn dập, nhưng nữ tử này lại vô cùng bình tĩnh, quả nhiên là Diệu Âm cô nương được thế nhân tán thưởng, càng là như thế hắn càng cảm thấy thấy hứng thú.
***

"Tham kiến Phong Quốc bệ hạ!" Bùi Phó thi lễ, sau khi nghe hoàng đế Phong Huyền khách khí một phen liền ngồi vào chỗ của mình.

Bùi Phó mặc triều phục màu trắng của Tuyết Quốc, eo thắt ngọc đái (1),da hắn rất trắng, đôi mắt tĩnh mịch như giếng cổ, mũi ưng môi đỏ, khí chất thanh nhã như cúc, cao quý không thể khinh thường, khóe mắt đuôi mày toát ra uy nghiêm làm cho người ta không dám coi thường.

Bùi Phó sau khi ngồi xuống thì không nhìn gì cả, cũng không có dò xét quan viên Phong Quốc, chỉ yên tĩnh thưởng thức rượu ngon, dù là ai cũng không tin đây là thừa tướng Tuyết Quốc dưới một người trên vạn người.

Người cuối cùng hành lễ là hai vị công chúa Nguyệt Quốc, Đại công chúa Nguyệt Bạch Liên và Tam công chúa Nguyệt Thiên Linh.

Lam U Niệm ngẩng đầu lên nhìn Nguyệt Bạch Liên đã nhiều ngày không gặp, hôm nay nàng mặc váy bích hà la thêu hoa mẫu đơn vàng, váy sa hồng nhạt uốn lượn trên đất, tay áo viền la thuý mềm, tóc mai búi nghiêng cài một đoá mẫu đơn, chân mày đen dài như núi, cộng thêm mái tóc đen dài tạo thêm chút hương vị khói xuân nồng nàn.

Lễ nghi của Nguyệt Bạch Liên rất đoan trang, rất có phong độ của công chúa một nước, ai có thể ngờ nàng lại chính là kim bài của Tiêu Kim các?

Nguyệt Thiên Linh đứng bên cạnh Nguyệt Bạch Liên cũng tỉ mỉ ăn mặc rất lâu, nàng ta sợ Nguyệt Bạch Liên sẽ chiếm mất nổi bật của mình, hôm nay Nguyệt Thiên Linh mặc y phục trắng thêu mẫu đơn phối với nhuyễn sa màu khói, trên người toàn là vải mềm, điểm thêm chút phấn tạo cho người ta cảm giác kiều mỹ ướt át.
Hai người ngồi vào chỗ, Nguyệt Thiên Linh đánh giá mọi người trong đại điện quả nhiên nhìn thấy người mà nàng ta muốn tìm, Lam U Niệm.

Ánh mắt Nguyệt Thiên Linh nhìn Lam U Niệm đầy chán ghét và khinh thường, nàng ta đã từng bị thiệt trong tay Lam U Niệm, hiện tại dù thế nào cũng phải trả lại mối thù xưa, chỉ là đích nữ nho nhỏ của phủ tướng quân mà thôi, chẳng lẽ còn tôn quý hơn công chúa?

Lam U Niệm cũng phát hiện ánh mắt của Nguyệt Thiên Linh, đáy mắt nàng thoáng xẹt qua chút ánh sáng ma mãnh, tia sáng kia nóng rực khiến người ta không dám nhìn thẳng, ẩn sâu bên trong là lạnh lẽo thấu xương, nàng cực kì chán ghét việc người khác đến gây phiền phức cho mình, Nguyệt Thiên Linh này tốt nhất nên đàng hoàng một chút.

Ánh mắt chán ghét trắng trợn như thế của Nguyệt Thiên Linh khiến Nguyệt Bạch Liên ngồi bên cạnh cũng phát hiện, nàng và Nguyệt Thiên Linh không chỉ cùng là công chúa mà còn là kẻ thù, nhưng nàng vẫn không có cơ hội giết chết Nguyệt Thiên Linh, chỉ có điều nàng sẽ không bỏ qua cho nàng ta.

Nguyệt Bạch Liên cũng đưa mắt nhìn sang người khiến Nguyệt Thiên Linh chán ghét, nữ tử ngồi đối diện mang mạng che mặt, thì ra là Diệu Âm cô nương, Diệu Âm cô nương cũng là người của Vô Tình các cho nên giờ phút này Nguyệt Bạch Liên có chút lo lắng cho nàng, bởi vì Nguyệt Thiên Linh là người rất ngang ngược vô lý.

Chẳng qua không rõ vì lí do gì nàng cảm thấy vị đích nữ Lam phủ này rất quen thuộc, nhưng nàng có thể khẳng định bản thân chưa từng qua lại cùng nữ tử này.

Nguyệt Bạch Liên không nhận ra Lam U Niệm cũng là việc hết sức bình thường, dù sao thì lúc Lam U Niệm ở trước mặt Nguyệt Bạch Liên cũng đã để lộ dung mạo thật hơn nữa còn thẳng thắn nói rõ mình là nữ, hôm nay Lam U Niệm lại che mặt, Nguyệt Bạch Liên chỉ cảm thấy quen thuộc nên không có nhiều nghĩ.

Lam U Niệm thấy Bạch Liên không nhận ra mình, trong mắt chợt lóe ý cười…

Dường như mỗi lần tổ chức cung yến đều là như thế, rượu ngon món ngon và nhạc sư biểu diễn, còn có một thứ không thể thiếu chính là vũ sư, bây giờ Lam U Niệm đã quá quen với cách giải trí này của cổ nhân.

Tuy đại hội giao lưu diễn ra nhiều ngày, nhưng khi tổ chức bữa tiệc đêm nay mọi thứ cũng đã bắt đầu, chỉ là đang xem xét tình huống các quốc gia, còn có một việc đó chính là không thể khiến quốc gia mình mất mặt.

"Phong Quốc bệ hạ!" Nguyệt Thiên Linh đứng dậy: "Nghe nói Diệu Âm cô nương chính là đích nữ phủ tướng quân quý quốc, không biết bổn công chúa có vinh hạnh được so tài cùng nàng?"

Lam U Niệm đặt chén trà trong tay xuống, oán thầm, tại sao mỗi lần tham gia yến hội đều có người tìm mình gây phiền phức? Chẳng lẽ nhìn mình rất dễ khi dễ sao?

Hoàng đế Phong Huyền sao có thể không nhìn ra ý đồ xấu xa của Nguyệt Thiên Linh, ông nhìn về phía Lam U Niệm đang trấn định ngồi bên dưới phảng phất như không nghe thấy gì. Trong lòng ông có chút khó xử, có chút thiên vị bởi vì nàng là người nhi tử thích, không chú ý thì không rõ vừa chú ý liền giật nảy mình, nữ tử này vừa có tài, khí chất còn rất dễ mến, hơn nữa lại là người lão Lục thích, ông cũng vui vẻ tác thành, điều khiến hoàng đế lo lắng chính là dung nhan của Lam U Niệm nhưng ông cũng biết con mình không phải người nông cạn, tính tình lại rất bướng bỉnh, người mà hắn nhận định chắc chắn cả đời sẽ không buông tay.

"Lam nha đầu." Hoàng đế ôn hòa nhìn Lam U Niệm, không phải ông không muốn dùng uy nghiêm hoàng đế gọi nàng, mà là lão Lục đang ngồi phía dưới đã dùng ánh mắt lạnh lùng đó nhìn ông, hoàng đế dám khẳng định, nếu mình dám nặng lời, khẳng định lão Lục sẽ khiến ông mất hết mặt mũi.

Không thể không nói ông rất hiểu Phong Dực Hiên, đối với Phong Dực Hiên mà nói thể diện đất nước căn bản không đáng tiền, hắn chỉ quan tâm Niệm Niệm có vui hay không.

Lam U Niệm đứng dậy nghiêng người thi lễ, lễ tiết nhẹ nhàng thuần thục, không có nửa điểm có thể bắt bẻ, ngay cả hoàng đế cũng âm thầm tán dương, hành lễ cũng có thể sinh động đẹp mắt như vậy e là chỉ có mình nàng làm được.

"Thiên Linh công chúa, tiểu nữ đúng là Diệu Âm!" Rõ ràng Nguyệt Thiên Linh là công chúa, khi hai người cùng đứng dậy mọi người lại phát hiện khí chất trên người Lam U Niệm tôn quý hơn Nguyệt Thiên Linh nhiều, mặc dù Nguyệt Thiên Linh khẽ ngẩng đầu lên nhưng không hiểu sao lúc nào bản thân cũng có cảm giác mình kém hơn một bậc.

Nguyệt Thiên Linh nhìn Lam U Niệm, nói: "Nghe nói từ khúc của Diệu Âm cô nương hay như nhạc trời, không biết Lam tiểu thư có bằng lòng so nhảy múa với bổn công chúa một lần?"

Tất cả quần thần Phong Quốc đều bị lí lẽ vô sỉ của Nguyệt Thiên Linh làm cho tức cười, rõ ràng biết rõ sở trường của người ta là gì lại muốn thi thố sở trường của mình, đây chẳng phải trần trụi ức hiếp người khác sao? Hoàng đế Phong Huyền ngồi phía trên cũng rất không vui.

"Không muốn!" Lam U Niệm trực tiếp từ chối, khiến nụ cười trên mặt Nguyệt Thiên Linh không thể tiếp tục duy trì, mà đám người Phong Dực Hiên lại bật cười.

Hoa Hưu Nghi thấy Lam U Niệm như thế, lẩm bẩm: "Thú vị. . ."

Nguyệt Thiên Linh mặc dù hận không thể đánh mắng Lam U Niệm một trận, nhưng nàng ta biết rõ mình đang đứng ở chỗ nào, tại sao bản thân lại đến Phong Quốc, Nguyệt Thiên Linh dùng dáng vẻ công chúa nói: "Đại hội giao lưu các quốc gia vốn chính là nơi có thể khiêu chiến, chẳng lẽ nữ tử Phong Quốc đều sợ phiền phức như vậy?"

Nguyệt Thiên Linh độc ác dồn Lam U Niệm vào thế khó xử, từ vấn đề giữa hai người trực tiếp thăng cấp lên vấn đề quốc gia, dù sao thì ở đại hội giao lưu mỗi cá nhân đều đại biểu cho quốc gia, nếu Lam U Niệm không đáp ứng tỷ thí đồng nghĩa Phong Quốc sợ Nguyệt Quốc.

Tất cả mọi người đều nhìn Lam U Niệm, rất nhiều người bắt đầu lo lắng, bọn họ từng nghe qua kỹ nghệ và giọng hát của nàng nhưng lại chưa từng thấy nàng nhảy múa, cho nên họ đều cho rằng nàng không biết múa, Nguyệt Thiên Linh cũng cho là như vậy, nên mới đứng ra khiêu khích.

"Ngươi biết ngươi đang đứng ở đâu không?" Lam U Niệm nghiêng cái đầu nhỏ hỏi, nàng ghét nhất là bị người khác uy hiếp, bởi vì lúc đó khiến nàng thấy mình rất yếu ớt, nàng không cho phép bản thân yếu ớt.

Mặc dù Nguyệt Thiên Linh không hiểu tại sao Lam U Niệm lại hỏi vấn đề ngu ngốc này nhưng vẫn thành thật trả lời: "Cung điện Phong Quốc!"

"Vậy sao?" Lam U Niệm nhíu mày: "Một công chúa lại dám lớn lối ở Phong Quốc ta, ai cho ngươi lá gan đó? Là hoàng đế Nguyệt Quốc hay Thiên Linh công chúa ngươi cả gan làm loạn? Thiên Linh công chúa đang muốn khi dễ nữ nhi của gia tướng Phong Quốc sao?"

Sở dĩ Lam U Niệm nói ra lời này là vì thuận theo lý lẽ của Nguyệt Thiên Linh, nếu ngươi đã muốn đẩy chuyện giữa hai người lên chuyện của quốc gia, đương nhiên nàng sẽ cho nàng ta toại nguyện, một công chúa đến tham gia đại hội giao lưu các quốc gia lại có mưu đồ gây hấn cho hai nước, hơn nữa còn bắt nạt nữ nhi duy nhất của tướng quân, đây không phải là hành vi hung hăng càn quấy sao? Nếu tướng quân một nước nổi giận, vậy sau này…

Lam U Niệm vừa dứt lời, Lam Kiến Quân liền đứng dậy: "Hoàng thượng, thần chinh chiến bên ngoài nhiều năm vẫn không có cơ hội bên cạnh con gái, nếu bây giờ ngay cả con gái mình thần còn không thể bảo vệ được sao còn mặt mũi làm đại tướng Phong Quốc!"

Lam U Niệm khẽ nhếch môi, hiện tại vị phụ thân tiện nghi này càng ngày càng tốt, lời như vậy cũng dám nói ra.

Trên triều có rất nhiều người biết Lam Kiến Quân là trung thần, nhưng trung thần như vậy lại vì nữ nhi mình mà thẳng thắng bênh vực, khiến chúng quan viên đều có cái nhìn mới về Lam U Niệm.

Nguyệt Thiên Linh cũng luống cuống, khiêu khích một tiểu thư nhỏ nhoi của Phong Quốc không phải chuyện gì lớn, nhưng nếu liên lụy đến tướng quân một quốc gia thì tuyệt đối không ổn, Nguyệt Thiên Linh rất muốn giải thích nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào, nàng ta không hiểu sao mọi chuyện lại biến thành như vậy.

"Tam công chúa Nguyệt Quốc coi thường Phong Quốc ta không có người sao? Hừ!" Người đầu tiên đứng ra phản bác là hầu gia Kinh Lãnh, phụ thân của Kinh Vô An.

Lam U Niệm không ngờ vị hầu gia này lại đứng ra giúp mình, mặc dù hầu gia đã từng đưa thiệp mời đến Lam phủ mời nàng đến Hầu phủ vài lần nhưng nàng vẫn không đi, hiện tại thấy Kinh Lãnh ôn hoà nhìn mình như vậy, Lam U Niệm cảm thấy vô cùng kì quái.

Kinh Vô An đỏ mặt nói với Phong Hạ Kỳ: "E là cha ta thèm rượu đến điên rồi, thực mất mặt!"

Hầu gia vừa lên tiếng, rất nhiều quan viên Phong Quốc đều bất thiện nhìn Nguyệt Thiên Linh, không ai thích người khác xem thường quốc gia mình.

Nguyệt Bạch Liên trào phúng nhìn Nguyệt Thiên Linh, ngay cả một câu nói đỡ nàng cũng lười làm, giống như nàng không phải là người Nguyệt Quốc vậy, an nguy của Nguyệt Quốc không có quan hệ gì với nàng.

Trong lúc Nguyệt Thiên Linh đang lo lắng nghĩ cách giải thích, Lam U Niệm đột nhiên lên tiếng: "Nhưng mà Thiên Linh công chúa nói cũng đúng, Phong Quốc sao lại không có người chứ, ta đồng ý lời tỷ thí của công chúa!"

Lam U Niệm nói xong lập tức trở lại chỗ ngồi, dáng vẻ hoàn toàn không có gì không ổn, nàng cố ý xoay Nguyệt Thiên Linh vòng vòng khiến nàng ta mất mặt, đa phần người ở đây đều nhìn ra nàng cố ý đùa bỡn người khác, nếu không đã sớm đồng ý.
--- ------ -----
Chú thích:
(1) Ngọc đái: đai lưng bằng ngọc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.