“Nói ra cũng thật kì quái, trong cung chỗ nào cũng có ngự lâm quân và thị vệ, là dạng đạo tặc nào lại có thể tiến vào cung rồi trộm mất tranh trong thiên điện của hoàng hậu, còn không làm kinh động bất kì ai?” Phong Hạ Kỳ khó hiểu hỏi, giọng điệu mặc dù ôn hoà nhưng lí lẽ lại rất đanh thép.
Ám Nhất nghe vậy lập tức đảo mắt xem thường, hắn rất muốn nói người đó chính là hắn, nhưng bây giờ nghe Tứ vương gia nói vậy dường như hắn rất lợi hại.
Có Phong Hạ Kỳ dẫn dắt mọi người đều bắt đầu hoài nghi, hoàng cung không phải nơi muốn đến thì đến muốn đi thì đi, trong giang hồ có bao nhiêu người có thể tiến vào cung? Bởi vì khi tiến cung thị vệ canh gác đều không phải người đơn giản, tuần tra rất nghiêm ngặt, bọn hắn làm sao biết đám người Ám Nhất khi vào cung đều trực tiếp cầm lệnh bài nghênh ngang đi vào, sau đó lẻn vào hậu cung.
“Thế gian này người tài vô số, Tứ vương gia sao lại có thể hãm hại bản cung như thế? Nếu không phải có người trộm tranh chữ đi, bản cung tội gì phải dùng biện pháp này, đây chẳng phải bản cung đang tự tìm phiền phức sao?” Hoàng hậu cũng không phải là nữ nhân đơn giản, lý lẽ rất xác thực.
Nhưng không may cho bà ta Phong Hạ Kỳ lại là một con hồ ly gian xảo, hắn vốn không muốn tranh luận cùng loại nữ nhân này nhưng nghĩ đây là việc mà Niệm Nhi muội muội căn dặn cùng ánh mắt lạnh thấu xương của hoàng đệ, Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cuc-sung-minh-vuong-phi/998428/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.