Hắn nghĩ cả đời này sẽ không thể nào quên được cảnh tượng trước mắt, người mà hắn tâm tâm niệm niệm nằm co quắp trên mặt đất lạnh băng, áo choàng đầy máu rơi ngay bên cạnh.
Trên cánh tay có vô số vết thương trầy sa sứt thịt dài ngắn khác nhau, máu chảy đầy đất. Sắc mặt tái nhợt, tóc ướt đẫm mồ hôi, cả người run rẩy, ánh mắt mơ hồ.
Nhìn thấy Lam U Niệm như vậy, Phong Dực Hiên cảm thấy ngực mình như bị chùy đá hung hăng nện lên, vô cùng đau nhức.
Hắn run rẩy đi đến bên cạnh ôm nàng vào lòng, rõ ràng là động tác đơn giản lại khiến hắn cảm thấy thật khó, khó đến mức khiến hắn muốn hủy diệt thiên địa.
Lam U Niệm mở mắt ra nhìn thấy mình đang được Phong Dực Hiên ôm, độc phát nhiều năm nàng chưa từng phát ra tiếng, khi nằm trong lòng hắn lại truyền ra từng đợt âm thanh thống khổ mơ hồ, còn đau đớn hơn cắt gân bẻ xương.
Phong Dực Hiên vận nội lực kéo Quỷ Nhất đang đứng bên ngoài vào, lạnh lùng điên cuồng quát: "Cứu nàng!"
Mọi người đều thấy Lam U Niệm đau đến phát run trong lòng Phong Dực Hiên, hắn cũng khổ sở run rẩy theo, đôi mắt đã khôi phục màu tím.
Quỷ Nhất chỉ biết đứng lặng tại chỗ nhìn Lam U Niệm. Hắn vẫn nhớ như in lần đầu tiên tiểu sư muội độc phát lúc đó nàng đau đến hôn mê bất tỉnh, sau đó vì muốn giải độc mà phải ngâm mình trong thuốc tắm, chưa bao giờ tiểu sư muội phát ra tiếng, bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cuc-sung-minh-vuong-phi/998410/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.