Buổi tối Lam Kiến Quân sẽ đến U Niệm các dùng bữa, Lam Mặc Huyền cũng đi theo, bởi vì hắn sợ khi phụ thân ở cùng muội muội sẽ không biết nói gì, có hắn ở bên cạnh bầu không khí sẽ tốt hơn một chút.
Lam Kiến Quân là người chinh chiến sa trường nhưng khi đứng trước mặt Lam U Niệm vẫn cảm thấy lúng túng, rõ ràng là người thân, nhưng hiện tại một người mang áy náy còn một người thì lạnh nhạt, ông đánh giá Lam U Niệm thật lâu mới hỏi: "Có bị kinh sợ không?"
Nàng hiểu ông muốn hỏi chuyện gì, cũng biết chắc nếu xảy ra chuyện ở Lam phủ ông sẽ biết, Lam Kiến Quân là một gia chủ khá tiêu chuẩn, nhưng ông không đủ tư cách làm phụ thân.
"Không có!" Lam U Niệm vẫn tiếp tục ăn.
"Nghe nói ngày mai con muốn đến chỗ nhạc phụ?" Khi nhắc đến chuyện này Lam Kiến Quân liền cảm thấy tức ngực, rõ ràng đều là người thân, nữ nhi lại rất thân thiết với ông ngoại khiến ông nhìn mà hâm mộ, đây không phải là tiểu cô nương thích làm nũng mà là một tiểu cô nương rất xa cách, hiện tại ông không cầu gì khác chỉ hi vọng khi còn sống có thể hưởng thụ niềm vui cuộc sống.
"Phải, ông ngoại nhớ Niệm Nhi, ngày mai sẽ qua đó một lát!" Lam U Niệm không nghĩ là Lam Kiến Quân sẽ nhắc chuyện này, dù sao thì người nhận bái thiếp khi đó là Lam Bá, ông ấy lại là người đắc lực bên cạnh Lam Kiến Quân.
"Ngày mai vi phụ sẽ đi cùng con!" Đã nhiều năm kể từ khi thê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cuc-sung-minh-vuong-phi/998398/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.