Có lẽ vì Lam U Niệm thẳng thắn cự tuyệt, nên thỉnh thoảng ánh mắt mọi người đều nhìn sang bàn của nàng, bất quá người ngồi bàn này không phải người bình thường nên muốn làm gì thì cứ làm cái đó, hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Còn bàn phía Lâm quý phi lại không như vậy, bọn họ đều cảm nhận được hơi thở âm u đáng sợ. Lúc Lam U Niệm trở lại chỗ ngồi tay nhỏ của nàng lại bị Phong Dực Hiên nắm chặt, dù hắn rất muốn quang minh chính đại nắm tay nàng, nhưng vừa nhìn cũng biết nàng không muốn. Trong lòng hắn ngọt như được thoa mật, Niệm Niệm của hắn vô tình cự tuyệt đám nam nhân rác rưởi đó, nàng lại chưa từng nói với hắn như vậy, có phải Niệm Niệm cũng thích mình không nhỉ? "Niệm Nhi làm rất tốt!" Hà Sơ Dương khen ngợi, Tam vương gia thật sự coi muội muội là quả hồng mềm sao? "Niệm Nhi muội muội, uy vũ!" Hoa Mộc Khuynh hưng phấn nói, hưng phấn đến nối khiến người khác nhầm tưởng người vừa nói lời cự tuyệt chính là nàng. "Lần này chắc Tam vương gia sẽ không mang thù chứ, Mặc Huyền, sau này ngươi phải chú ý một chút, vây cánh hoàng hậu đã đủ đau đầu, hiện tại lại đến lượt Tam vương gia, an toàn của Niệm Nhi là trọng yếu nhất!" Kinh Vô An lý trí nói. "Ta hiểu rồi, ta sẽ bảo vệ muội muội thật tốt!" Lam Mặc Huyền nghiêm túc nói, người làm ca ca như hắn giá nào cũng phải làm hậu thuẫn cho muội muội, rất nhiều người đều đến đoạt thân phận ca ca này, đợi đến tương lai khi Lam Mặc Huyền gặp được Quỷ Nhất, hắn đã không còn sức để nói, có một muội muội thế này hắn là ca ca căn bản lại không có chút địa vị. Lúc này Lâm quý phi nháy mắt ra hiệu cho Nhị công chúa, Nhị công chúa lặng lẽ gật đầu, sau đó nhìn Lam U Niệm đã bị hủy dung vẫn được nhiều người chú ý. Lâm quý phi vô cùng đắc ý nhìn Lam U Niệm, nữ nhi của một tướng quân nho nhỏ cũng dám chướng mắt con bà, vậy thì bà ta sẽ khiến nàng mất hết thể diện, sau này không thể gả đi, làm vậy mới có thể xả hết ác khí trong lòng. "Phụ hoàng, nhi thần vô cùng khâm phục thi từ của Lam cô nương, suy đoán khẳng định Lam cô nương là người tài nghệ song tuyệt. Phụ hoàng cũng biết nhi thần thích nhất là đánh đàn và nhảy múa, hôm nay nhi thần muốn thỉnh giáo Lam cô nương, không biết phụ hoàng có thể ân chuẩn không?" Nhị công chúa Phong Dĩ Sương khát vọng thỉnh cầu. "Niệm Nhi, nàng ta mượn cớ đấy!" Kinh Vô An cười nói, nếu là so thứ khác bọn họ còn lo lắng, nhưng nếu là so tài nghệ ai có thể so với nàng? Nàng chính là Diệu Âm cô nương nổi danh tứ quốc, luận tài đánh đàn khúc nghệ nàng tự nhận thiên hạ đệ nhị ai dám nhận thiên hạ đệ nhất? "Chậc chậc, lần này Nhị công chúa lại phải bẽ mặt thôi!" Phong Hạ Kỳ hả hê, đây cũng chính là ý nghĩ chung của bọn họ. "Hả? Trẫm đã nghe qua thi từ của Lam nha đầu rất tốt, nếu Sương Nhi đã nói vậy, hai người các ngươi tỷ thí luận bàn là việc không tồi, không biết Lam nha đầu có đồng ý đánh đàn không?” Từ khi nhận ra tiểu Lục thích tiểu cô nương này, hoàng đế liền muốn bảo vệ nàng, ông cảm thấy nha đầu này rất tốt, vừa là cháu gái của thái phó vừa là nữ nhi của Lam tướng quân, ít nhiều gì ông cũng phải đối xử đặc biệt một chút. Lam U Niệm vẫn không trả lời, Lam Ngân liền đứng lên nói: "Hồi hoàng thượng, Tam muội là người thông tuệ, tài đánh đàn tất nhiên không phải nói chơi!" Lam Ngân nói xong còn nhìn Lam U Niệm đầy hả hê, hắn chưa bao giờ thấy Tam muội đánh đàn, hơn nữa một nữ tử biết chút thi từ đã rất khó, sao có thể biết cả đánh đàn, Lam U Niệm cứ chờ mất mặt đi. "Phụ hoàng, người xem, làm sao Lam cô nương có thể không biết những thứ này, người đồng ý đi mà!" Nhị công chúa làm nũng. "Được, được!" Hoàng đế đồng ý, chỉ là luận bàn tài nghệ nào có chỗ xấu gì, mỗi lần tổ chức tiệc chuyện như vậy diễn ra quá nhiều. "Lam cô nương có bằng lòng không?" Nhị công chúa nhìn Lam U Niệm đầy kiêu ngạo. Từ nhỏ đến lớn nàng ta luôn dốc lòng luyện tập vũ đạo cùng đánh đàn, ở Phong quốc e là chỉ có Diệu Âm cô nương mới có thể vượt qua nàng ta mà thôi còn những người khác không ai có thể lọt vào mắt nàng ta, nếu Lâm quý phi đã bảo nàng ta đả kích Lam U Niệm, nhất định nàng ta phải hung hăng giẫm nữ tử kiêu ngạo này dưới chân. "Nhị công chúa, mời!" Đến bây giờ Lam U Niệm mới chịu ngẩng đầu lên nhìn Nhị công chúa, thần sắc không chút biến hóa. Tuy rằng Nhị công chúa tức giận thái độ không xem ai ra gì của Lam U Niệm, nhưng vẫn mang cầm tới, chậm rãi ngồi xuống bắt đầu khảy đàn. Lam U Niệm cũng đang quan sát Nhị công chúa, đứng xa xa nhìn nàng ta bắt đầu gảy đàn ngâm xướng, mái tóc dài vén lên thật cao, chải kiểu Phi Tinh Truy Nguyệt kế, phối với vài cây trâm cài cực quý giá. Tai đeo mấy cái khuyên tai màu vàng kim, mặc y phục hồng sắc váy dài hoa lệ, dung mạo rất xinh đẹp, rất tinh tế, nở rộ như hoa mẫu đơn, kiều diễm động lòng người, nhưng kiểu người tự phụ thế này Lam U Niệm rất không thích, bởi vì tiếng đàn của nàng ta không có linh hồn chỉ có kỹ xảo, trống rỗng hoa lệ. Sau khi Nhị công chúa đánh xong kiêu ngạo nhìn Lam U Niệm, giống như nàng ta đã thấy được bộ dạng thảm bại của Lam U Niệm, còn xung quanh thì lại truyền đến rất nhiều tiếng ca ngợi làm cho Nhị công chúa càng thêm tự tin, nàng ta chính là người đẹp nhất. "Nhị công chúa thật đúng là đa tài đa nghệ, vũ đạo tuyệt diệu vô cùng, hiện tại tài đánh đàn cũng tốt như vậy!" "Đúng vậy, chỉ sợ phần lớn nữ tử ở đây không ai có thể so sánh với Nhị công chúa!" "Nhị công chúa đẹp người lại đa tài, thật không hổ là công chúa hoàng thất!" Lời khen ngợi xung quang không nhỏ, không chỉ Nhị công chúa nghe được, đám người Lam U Niệm cũng nghe được, thậm chí ngay cả hoàng thượng cũng nghe được, quả thật Nhị công chúa đánh đàn không tệ, nhưng điều kiện tiên quyết là không có sự có mặt của Lam U Niệm. "Lam cô nương, mời!" Nhị công chúa nói xong rời khỏi nơi đánh đàn trở lại chỗ ngồi. Lam U Niệm không chút hoang mang đứng dậy đi đến cạnh đàn, tuy cây đàn này kém xa Khinh Thủy cầm nhưng vẫn miễn cưỡng dùng được. Ngón tay trắng nõn thon dài của Lam U Niệm sờ qua dây đàn, tiếng đàn êm ái từ từ vang lên, dần dần giống như thủy triều lan ra tứ phía, tràn ngập mỗi tấc không gian trên buổi tiệc. Trong tiếng đàn giống như có một tinh linh màu trắng nhảy múa trong gió, kỹ thuật nhảy tao nhã cao quý; như nhiều đóa hoa hồng chói mắt thay nhau đua nở, phiêu dật tỏa hương trong âm nhạc. Tiếng đàn của nàng vừa vang lên, cả yến hội liền yên tĩnh trở lại, mỗi người đều đắm chìm trong tiếng đàn, ngay cả hoàng đế cũng không ngoại lệ. Còn Lâm quý phi cùng Nhị công chúa vốn muốn chế giễu nàng lại giật mình phẫn nộ, Lâm quý phi hung hăng trợn mắt nhìn Nhị công chúa. Lam U Niệm khẽ hé đôi môi đỏ mộng, tiếng hát tuyệt vời phảng phất như đóa hoa bị thức tỉnh, thổi tan khói mù, tiếng nhạc như nước chảy mây trôi, lời ca đầy sức sống như chim sơn ca. "Cỏ xanh bao la, sương trắng mù mịt, có vị giai nhân, sống cạnh bên sông. Cỏ xanh um tùm, sương trắng chập chờn, có vị giai nhân, sống dựa vào nước. Ta nguyện đi ngược dòng, ở lại cạnh nàng. Tiếc rằng phía trước nguy hiểm, con đường lại vừa dài vừa xa. Ta nguyện xuôi dòng, tìm phương hướng của nàng. Đã lờ mờ nhìn thấy, nàng ở giữa dòng nước.Ta nguyện đi ngược dòng, thỏ thẻ trò chuyện cùng nàng. Tiếc rằng phía trước nguy hiểm, phố xá quanh co không ngừng. Ta nguyện xuôi dòng, tìm dấu chân của nàng. Đã lờ mờ nhìn thấy, nàng đứng lặng trong nước. Cỏ xanh bao la, sương trắng mù mịt, có vị giai nhân, sống cạnh bên sông." Lam U Niệm hát xong, cúi người thi lễ rồi trở lại chỗ ngồi, nhưng tất cả mọi người vẫn nhớ kỹ tiếng hát của nàng, tiếng hát có lúc động lòng người, róc rách như nước chảy, phong vận độc đáo, có lúc lại thê lương, như hạt sương nhỏ rơi tí tách trên lá trúc, đầy dư vị. Hoàng đế đột nhiên khen ngợi: "Hay lắm! Quả thật là tài nghệ song tuyệt! Lam tướng quân đã có một nhi tử tốt, bây giờ lại có thêm một nữ nhi thông tuệ!" Tiếng đàn quen thuộc, từ khúc tuyệt vời, tất cả mọi người cầm lòng không đậu bắt đầu khen ngợi, rất nhiều người đều cảm thấy sao tiếng hát này lại quen thế nhỉ. "A, là Diệu Âm cô nương!" Đột nhiên có một công tử nhìn Lam U Niệm hô lên, hắn là thính giả trung thành của Diệu Âm, mỗi lần nghe tin nàng đến Trân Vị các diễn xuất hắn đều đến, không chỉ hắn rất nhiều người đều như thế. Được vị công tử này nhắc nhở tất cả mọi người giật mình nhìn Lam U Niệm, sau đó càng nghĩ càng cảm thấy đúng, tiếp đó có rất nhiều nam tử sùng bái nhìn nàng, ngay cả hoàng đế thân ở thâm cung cũng có nghe qua mỹ danh của Diệu Âm cô nương, đáng tiếc là chưa từng được thưởng thức cũng chưa từng gặp mặt, bây giờ quả thật đã nghe được mỹ âm nhân gian khó tìm. Nhị công chúa cực kì phẫn hận nhìn Lam U Niệm, nàng ta vẫn luôn để tâm tới tài đánh đàn tuyệt diệu của Diệu Âm cô nương, nhưng bởi vì hai người không cùng xuất hiện cho nên chỉ cần Diệu Âm không đoạt mất hào quang của mình nàng ta sẽ không làm gì, chỉ có điều nàng ta không ngờ Diệu Âm chính là Lam U Niệm, như vậy về sau còn có ai nhớ đến tài nghệ của nàng ta, nàng ta làm sao làm đệ nhất tài nữ kinh thành? Lam U Niệm này, nàng ta sẽ nhớ kỹ! "Lam cô nương là Diệu Âm cô nương sao?" Nhị vương gia Phong Thiếu Sở hỏi, suy cho cùng tên tuổi của Diệu Âm có rất nhiều người biết đến. "Sao Tam muội có thể là Diệu Âm cô nương chứ? Tam muội, thánh thượng đang ở đây ngươi không được nói dối!" Lam Nhã vội vã giả vờ quan tâm, thật ra trong lòng đang hận muốn chết, lần trước phí bao tâm tư hủy hoại danh tiếng của nàng, tại sao lần này lại tạo cơ hội lấy lại danh tiếng rồi, nàng là Diệu Âm cô nương, sao có thể! Lam U Niệm chỉ là kẻ ti tiện đáng thương tùy ý bọn họ đánh chửi, sao có thể trở nên chói mắt như thế được! Có rất nhiều người kiên định nói Lam U Niệm chính là Diệu Âm, trừ Diệu Âm ra còn ai có thể đánh đàn tuyệt vời như thế, trừ Diệu Âm còn có ai có thể hát được từ khúc ưu mỹ độc đáo? Nhưng vẫn có rất nhiều người hoài nghi, Diệu Âm cô nương rất nổi tiếng, chưa có ai dám giả mạo, bởi vì Vô Tình các rất bảo vệ nàng, ngươi dám giả mạo vậy thì không cần quá lâu ngươi sẽ bán thân ở Tiêu Kim các. "Niệm Nhi muội muội chưa nói gì hết, nàng nói dối khi nào? Nữ nhân này thật là buồn cười! Ngươi đang ghen tị với Niệm Nhi chứ gì!" Hoa Mộc Khuynh thấy loại nữ nhân như Lam Nhã rất chướng mắt, cho nên mở miệng châm chọc, nếu như không phải hoàng đế còn ngồi ở đây chắc chắn sẽ xảy ra cãi vã. "Ta có ý đó khi nào? Chỉ là sợ Tam muội ái mộ hư danh nói láo mà thôi!" Lam Nhã rưng rưng biện bạch. "Niệm Nhi vẫn chưa nói gì, sao lại biến thành người nói dối, còn nữa, nàng chính là Diệu Âm cô nương!" Hoa Mộc Khuynh kiêu ngạo nói, mọi người vừa nghe liền tranh luận sôi nổi, không ngờ Lam U Niệm đúng là Diệu Âm cô nương. "Lam nha đầu, lời Mộc Khuynh nói là thật? Ngươi là Diệu Âm?" Hoàng đế cũng rất tò mò. Lam U Niệm ngước đôi mắt trầm tĩnh lên nhìn hoàng đế đáp: "Hồi hoàng thượng, tiểu nữ chính là Diệu Âm!" Từ lúc nàng chuẩn bị diễn tấu căn bản không nghĩ tới chuyện phủ nhận, thân phận Diệu Âm này không gây nguy hiểm quá lớn đối với nàng. Thừa nhận, thật sự thừa nhận! Lam U Niệm là Diệu Âm cô nương, lần này tất cả mọi người đều không chút nghi ngờ, thiên hạ này không ai dám giả mạo Diệu Âm hơn nữa vừa rồi bọn họ cũng nghe được tiếng đàn của nàng, đây là việc không thể không thừa nhận. Yến hội kết thúc trong sự khiếp sợ của mọi người, lúc rời đi rất nhiều người đều lưu luyến nhìn Lam U Niệm, qua hôm nay toàn bộ kinh thành sẽ sôi trào, nữ thần Diệu Âm của bọn họ chính là Tam tiểu thư Lam phủ, bọn họ cũng biết vì sao nàng không chịu lộ diện, hóa ra Diệu Âm cô nương bị hủy dung, tuy rằng rất nhiều người cảm thấy tiếc nhưng vẫn bội phục nàng như cũ, bọn họ thích tiếng đàn tiếng hát của nàng, không phải là gương mặt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]