Lam U Niệm đứng trên lầu ba Tiêu Kim các nhìn oanh oanh yến yến dưới lầu, không biết đang nghĩ gì.
"Chủ tử." Bạch Liên đứng sau lưng Lam U Niệm, trong giọng nói mang theo chút thẹn thùng của tiểu nữ nhân, nàng ta không nghĩ tới có thể nhìn thấy chủ tử nhanh như vậy. Da thịt lộ ra bên ngoài mặt nạ trắng như tuyết, rất mềm mại, mịn màng, đôi mắt xinh đẹp sâu không thấy đáy, hơi thở lạnh lùng, khiến người ta biết rõ nhưng vẫn không chùng bước lao đầu vào lửa như thiêu thân.
"Ừ!" Lam U Niệm gật đầu, ngồi xuống ghế, nhìn gương mặt thật của Bạch Liên, thật ra mỗi lần Bạch Liên lên đài ca hát, khiêu vũ đều sẽ mang khăn che mặt hoặc là dịch dung, đây cũng là tính toán của Lam U Niệm, nếu sau này Bạch Liên muốn sống cuộc sống của người bình thường sẽ dùng gương mặt thật để xuất hiện, làm vậy coi như vẫy tay tạm biệt quá khứ, dù sao thì Bạch Liên cũng đã từng ở thanh lâu, tuy là thanh quan nhưng khó có thể đảm bảo người khác sẽ không nghĩ nhiều.
"Tam ca vẫn chưa về sao?" Hôm nay nàng có chuyện nên đến tìm Tam ca, không biết hắn lại chạy đến đâu tìm mỹ nhân rồi.
"E là phải một lúc nữa Tam công tử mới về, chủ tử dùng cơm chưa?" Bạch Liên rất lưu luyến thời khắc ở chung với chủ tử, bình thường nàng rất khó nhìn thấy ‘hắn’, hành tung của chủ tử rất thần bí, cho nên nàng chỉ có thể ở lại chỗ này chờ, khi chủ tử tới là có thể nhìn thấy nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cuc-sung-minh-vuong-phi/998389/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.