"Hắn là ai?" Phong Dực Hiên nhìn nàng đứng dậy thắp nến, hết sức bất mãn việc nàng bảo vệ người này thậm chí còn bắt đầu nổi lên sát ý với người nọ.
Quỷ Ngũ mặc cẩm bào xanh ngọc, vạt áo tiêu sái tung bay theo bước chân, mặt mũi tuấn tú bất phàm nhưng vẫn còn chút non nớt đáng yêu khiến hắn như trẻ con, mở to mắt nhìn Phong Dực Hiên, ánh mắt đầy rẫy đề phòng, nam nhân này quá cường đại hơn nữa còn đứng trong khuê phòng tiểu sư muội, xem ra không phải là thị vệ, vậy hắn là ai?
"Ân nhân cứu mạng!" Lam U Niệm có thể cảm nhận rõ sát ý của Phong Dực Hiên với Ngũ ca, nếu như nàng còn không chịu giải thích rõ, căn bản không thể ngăn cản được hành động của hắn, nam nhân này rất cường đại, còn Ngũ ca lại vô cùng ham chơi như vậy quá nguy hiểm. Vả lại nàng không có nói dối, khi đó nàng rơi xuống núi bị vùi trong tuyết, là sư phụ và các sư huynh đã cứu nàng, không phải ân nhân cứu mạng thì là gì?
Phong Dực Hiên vừa nghe vậy sát ý đối với Quỷ Ngũ liền nhạt đi rất nhiều, chuyện khiến hắn hối hận nhất là lúc Niệm Niệm bần hàn không thể ở bên cạnh bảo vệ, giờ đây biết nam tử trước mặt đã từng cứu mạng nàng, dù thế nào hắn đều cảm kích, bởi vì có nam tử này nên Niệm Niệm của hắn vẫn còn đứng ở đây.
Quỷ Ngũ vốn còn muốn chất vấn Phong Dực Hiên là người phương nào, ở trong mắt sư huynh đệ bọn họ tiểu sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cuc-sung-minh-vuong-phi/998387/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.