"Hoàng thượng, Lâm quý phi cầu kiến!" Lộ công công bước vào hướng hoàng đế Phong Huyền đang phê duyệt tấu chương bẩm báo.
"Nàng ta tới làm gì? Nói trẫm bận rộn chính sự, bảo nàng ta về đi!" Phong đế mất kiên nhẫn đáp, rất nhiều phi tử được thu vào cung vì cân bằng thế lực các nơi, tuy rằng ông hưởng thụ thân thể các nàng, nhưng chỉ yêu duy nhất một người.
"Vâng!" Lộ công công ra ngoài chuyển lời, nhưng Lâm quý phi lại không chịu lui, mà tiếp tục chờ ở bên ngoài ngự thư phòng.
"Đi rồi sao?" Hoàng đế hỏi Lộ công công, đối với mấy phi tử này ông chỉ ghé qua vài buổi tối rồi ngủ lại, cho họ chút ân sủng cùng mưa móc, nhưng không hề có tình cảm, hơn nữa lúc nào ông cũng không để lại cơ hội cho bất kỳ phi tử nào sinh hạ hoàng tử và công chúa.
"Vẫn chưa, Lâm quý phi còn chờ ở bên ngoài ạ! Có cần nô tài cho người đưa Lâm quý phi trở về không?” Lô công công ở bên cạnh vừa mài mực vừa hỏi, ông ta đi theo hoàng thượng nhiều năm sớm đã không phải là một nô tài đơn giản, có lẽ người hiểu rõ hoàng thượng nhất không phải phi tử cũng không phải hoàng tử mà là ông ta.
"Để nàng ta vào đi, hậu cung này thật sự không thể sống yên ổn một khắc nào!" Hoàng đế đặt sổ con xuống, nói với Lộ công công.
"Tham kiến hoàng thượng!" Lâm quý phi thi lễ, nàng ta mặc y phục hồng sắc hoa văn khói ráng xanh, váy bạch sắc tán hoa như ý, tóc mai như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cuc-sung-minh-vuong-phi/998385/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.