Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn 
Dưới ánh trăng, nam tử cao lớn vẫn mặc bộ y phục trên tiệc rượu đứng trong phòng nàng, trong ánh mắt có thứ ánh sáng mà Lam U Niệm không hiểu. 
Nàng ngồi trở lại giường, nghiêng người dựa vào đầu giường, mắt lộ ra ngạc nhiên nghi hoặc: "Không biết Minh Vương nửa đêm đến đây, có chuyện gì quan trọng?" 
Phong Dực Hiên nhìn dáng dấp lười biếng tùy ý của Lam U Niệm, rõ ràng dáng người ngây ngô còn chưa phát dục hoàn toàn, nhưng lúc này hắn lại bị nàng mê hoặc thật sâu, từ từ đi đến bên giường, tới trước mặt nàng. 
Cánh tay nàng đặt bên người đột nhiên chuyển động, trong nháy mắt dao găm đã trở lại trong tay nàng, đối với bất kỳ người nào nhích lại gần mình nàng đều có lòng cảnh giác, huống chi là Minh Vương cho nàng cảm giác quá nguy hiểm. 
Cơ thể Lam U Niệm cứng ngắc, ngón tay thon dài của Phong Dực Hiên cầm lấy chăn rơi vãi trên đất, nhẹ nhàng đắp kín cho nàng, ngăn gió Bắc rét lạnh ban đêm ngoài cửa sổ thổi vào. Phong Dực Hiên làm hết sức tự nhiên, hắn muốn làm cứ làm, không suy nghĩ nhiều cũng không lúng túng. 
Nhưng Lam U Niệm lại không giống vậy, nàng thật sự không hiểu cuối cùng thì Minh Vương muốn làm gì, hoặc là hắn muốn cái gì. Nàng lại càng không nghĩ tới nam nhân vô cùng tự đại này sẽ đắp chăn cho mình, xem ra đúng là không thể tưởng tượng nổi. 
"Tới thăm nàng một lát." Sau khi đắp kín chăn cho Lam U Niệm, Phong Dực Hiên nghiêm trang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cuc-sung-minh-vuong-phi/998332/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.