Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn
Lam Kiến Quân đã về nghỉ, mặc dù ông rất muốn ở lại trò chuyện cùng nữ nhi, nhưng khi nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của nàng, ông muốn nói cũng nói không nên lời, chỉ có thể đi trở về.
"Niệm Nhi muội muội." Lam Mặc Huyền vươn tay ra chuẩn bị giống như trước đây xoa đầu nhỏ của Lam U Niệm, nhưng thân thể Lam U Niệm đột nhiên cứng ngắc, trong nháy mắt tránh đi. Lam Mặc Huyền lúng túng thu hồi cánh tay còn dừng lại giữa không trung.
Lam U Niệm thấy ánh mắt ảm đạm của Lam Mặc Huyền, nàng biết nhất định động tác đề phòng của mình làm cho ca ca như ánh mặt trời này khổ sở, nhưng thật ra không phải nàng cố ý. Nàng vốn không thích người khác tới gần hoặc đụng chạm, hơn nữa cho dù là kiếp trước hay kiếp này địa vị của nàng đều tồn tại rất nhiều nguy hiểm, cho nên lúc nào nàng cũng hết sức nhạy cảm, đây cũng là phản xạ có điều kiện của thân thể mà thôi. Hiện tại có thể đụng vào nàng chỉ có sư phụ, các sư huynh và bốn thủ hạ.
"Ca ca, chỉ là quá lâu Niệm Nhi không có cùng ca ca ở chung, không quen mà thôi." Lam U Niệm giải thích, cũng làm cho Lam Mặc Huyền hiểu rõ, giống như các sư huynh, đối với người được mình công nhận Lam U Niệm sẽ thật lòng đối đãi.
"Có thực không?" Lam Mặc Huyền lại tìm lại được ấm áp như ánh mặt trời: "Niệm Nhi, muội có từng trách ca ca?"
"Ca ca sao lại nói vậy?" Lam U Niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cuc-sung-minh-vuong-phi/998330/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.