Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn
Một tiếng "Ông ngoại" làm cho tất cả người trong đại điện nhìn về phía tiểu nữ hài vừa lên tiếng, ngay cả Phong Dực Hiên ẩn ở chỗ tối tăm cũng giương mắt nhìn sang, trong đám đông tìm kiếm nàng, bỗng nhiên quay đầu, người lại ở đây, dưới ngọn đèn tàn.
Tất cả người trong đại điện đã nhìn thấy nữ hài mặc quần lụa mỏng màu trắng, mặt che lụa trắng sạch sẽ phảng phất không lây nhiễm một hạt bụi nhỏ mang theo nụ cười yếu ớt lẳng lặng ngồi ở nơi đó, đôi mắt như thạch anh thu hết tất cả sắc thái thế gian vào mắt, hệt như một đóa Bạch Liên, không nhiễm bùn lầy, mang đến một chút mát mẻ xua tan buồn bực trong đại điện, tỏa ra hương thơm của mình, mặc cho người hoan hỉ, phẫn nộ, bi thương, bản thân vẫn sừng sững bất động.
"Con..." Tựa hồ cả đời Hà Thái phó cũng không có nhiều vẻ mặt như hôm nay, lúc này mở to hai mắt nhìn tiểu nữ hài đang chậm rãi đến gần, như nhìn thấy nữ nhi khi còn nhỏ.
"Con..." Lam Kiến Quân vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn nữ hài chậm rãi đến gần, không xác định nữ hài này rốt cuộc là ai, nhưng mà huyết mạch tương liên lại để cho ông cảm thấy gần gũi.
"Muội..." Lam Mặc Huyền cẩn thận nhìn nữ hài, nhận ra đó chính là Niệm Nhi muội muội vô cùng đáng thương khi còn bé thường đi sau lưng mình.
"Ngươi..." An di nương giống như thấy quỷ, mở to miệng không phát ra được thanh âm nào.
"Chủ, chủ, chủ, chủ tử!" Ám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cuc-sung-minh-vuong-phi/998323/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.