Edit: Bộ Yến Tử
Một ngôi nhà nghiêm trang bên trong xa hoa như cung điện, bức hoành màu đen trên cửa viết ba chữ "phủ Minh Vương" thật to thiếp vàng, chữ viết như rồng bay phượng múa, thiết hoa ngân câu.
"Chủ tử, không tìm được nữ hài." Ám Nhất quỳ trên mặt đất bẩm báo.
Phong Dực Hiên đứng trước bàn đọc sách chăm chú và thành kính vẽ một bức họa, trong đôi mắt đã từng không có ôn nhu lại có một chút ôn nhu hiếm có, Ám Nhất hoài nghi có phải mình nhìn lầm hay không, tại sao chủ tử có thể có lúc ôn nhu như vậy?
"Không tìm được?" Phong Dực Hiên khẽ nhăn đôi mày đẹp, nữ hài một thân một mình ở trong núi rừng có thể bị nguy hiểm hay không.
Phong Dực Hiên cẩn thận từng li từng tí trải bức họa lên bàn đọc sách, nói với Ám Nhất đang quỳ trên mặt đất: "Nhìn đi, căn dặn xuống dưới, sau này chú ý có phát hiện nữ hài như vậy hay không, phát hiện lập tức đến báo!"
Ám Nhất đến gần bàn đọc sách nhìn nữ hài trong bức họa, mặc dù trên bức họa nữ hài đó mang mạng che mặt, nhưng mà linh khí bức người, giai nhân tuyệt thế náu mình nơi sơn cốc.
"Dạ!" Ám Nhất biết nữ hài trong bức họa chính là người giải độc cho chủ tử, nhưng dựa theo tác phong vốn có của chủ tử cho dù được người ta cứu cũng sẽ không ghi nhớ trong lòng, chẳng lẽ chủ tử vừa ý tiểu cô nương nhà người ta? Không, không thể nào, trong vòng ba thước bên người chủ tử chưa bao giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cuc-sung-minh-vuong-phi/998312/chuong-14.html