Edit: Bộ Yến Tử -
Bóng lưng tiểu nữ hài trong trẻo nhưng lạnh lùng uyển chuyển, quanh thân tràn ngập cô độc khiến trái tim băng cứng của Phong Dực Hiên khẽ động một cái, ngay cả bản thân hắn cũng không có phát giác.
"Chờ một chút!" Thanh âm giống như ngọc thạch vang lên, thanh âm kia trầm thấp từ tính, khàn khàn, lười biếng.
Lam U Niệm ngừng lại, hết sức khó hiểu tại sao nam tử lại gọi nàng, xoay người lại nhìn Phong Dực Hiên, trong mắt lộ ra nghi vấn.
Phong Dực Hiên nhìn thấy tiểu nữ hài ngừng lại, không biết tại sao trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, chờ hắn nhìn kỹ nữ hài, phát hiện đôi mắt độc nhất vô nhị trên thế gian không chỉ tinh khiết giống như trẻ con, nhìn kỹ lại mới phát hiện trong đôi mắt là một mảnh hoang vu, nơi sâu xa tràn ngập đau thương và tuyệt vọng, vì sao một tiểu nữ hài lại có đôi mắt như vậy, Phong Dực Hiên cảm giác lòng mình khó chịu, phảng phất như đang tức giận.
"Khụ." Phong Dực Hiên ngượng ngùng ho khan, ngay cả việc tại sao hắn gọi nữ hài lại bản thân hắn cũng không rõ ràng, nhưng chính là không muốn để nàng rời đi.
"Ngươi không cảm thấy đôi mắt ta rất kỳ quái à? Không sợ sao?" Phong Dực Hiên tự mình nói rồi tự thấy sợ hãi, nếu như là những người khác hắn đã sớm cho bọn chúng cút đi hết, quản cái khỉ gió chuyện hắn ta có sợ hay không, nhưng mà hắn giống như phát điên muốn biết ý nghĩ của nữ hài về đôi mắt bị người đời ghét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-cuc-sung-minh-vuong-phi/998310/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.