Hôm đó về nhà rồi, ông Trương vẫn còn no bụng đói con mắt, nhớ lại hương vị món thịt sườn chua ngọt, lại nhớ đến hình dáng hòa nhã của Tô Thần, nghĩ trái nghĩ phải đều hợp ý ông, vì thế ra sức cổ vũ Trương Tấn Bình, “Anh cả, anh mau ra tay cho tôi, mất con cá này là treo mỏ đấy.”
Trương Tấn Bình bất đắc dĩ, buông đồ trong tay xuống, “Ba, là con tìm bạn đời chứ có phải ba đâu? Ba sốt ruột làm gì? Hơn nữa, con nói Tô Thần có thể là cong thôi chứ có chắc đâu.”
Ông Trương mất hứng, “Ai quan tâm nhiều thế làm gì, cho dù không phải, bằng vào con ta muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tiền có tiền, tuy tính cách có hơi đáng ghét một tẹo, chẳng lẽ còn sợ không bẻ cong người ta được?”
Trương Tấn Bình quay lại, nghiêm mặt nhìn chằm chằm vào ông, nói, “Ba, mấy lời này ba nghe ở đâu? Đã nói ba đừng có xem mấy thứ vớ vẩn, ba lại không nghe có phải không?”
Một câu điểm trúng huyệt khiến ông Trương rụt lại, phụng phịu vào bếp ôm ra nửa quả dưa hấu, ngồi trên sô pha bắt đầu khoét ăn.
“Ba, mới lấy trong tủ lạnh ra, ba ăn ít thôi đấy.”
“Biến! Đồ bất hiếu! Con dâu không tìm nổi lấy nửa mống về cho ta, giờ đến dưa cũng không cho ta ăn! Ta nuôi không chúng mày bao nhiêu năm! Biết thế đã lấy dây lưng quật chúng mày toi luôn từ lúc mới chui ra cho xong việc!”
Trương Tấn Bình nhìn ba mình hầm hừ giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-to-than-dich-hanh-phuc-sinh-hoat/2021408/quyen-1-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.