Chương trước
Chương sau
“Tử Ngọ, cậu này là sinh viên trong trường tôi, Lưu Vân Sinh.” Tư thái nhàn nhã tựa vào ghế của Tô Bạch làm Lưu Vân Sinh có chút bất mãn, nghe Tô Bạch giới thiệu xong biểu tình trên mặt hắn cũng chẳng khá hơn. Tử Ngọ? Xưng hô thân mật quá nhỉ!
—–
Tô Gia trước kia từng tới thành phố A, cũng có nghe qua về những nhà hàng Âu thuộc loại cao cấp xa hoa ở thành phố A như Minh Hiên này, chỉ là đối với Tô Gia thường niên định cư châu Âu mà nói, hiếm khi về Trung Quốc một lần y khẳng định càng muốn đi mấy nhà hàng Trung ăn món Trung hơn. Diệp Tử Ngọ chung quy là một đứa trẻ quý tộc lớn lên ở nước ngoài, mời khách dùng bữa tự nhiên cũng chọn nơi hắn thích, bất quá so với thành phần dinh dưỡng trong món Trung, ẩm thực Pháp tiêu chuẩn tinh tế cũng rất thích hợp cho Tô Gia đang giảm béo.
Chạng vạng thành phố A không kịp đợi màn đêm buông xuống đã một cõi đèn hoa rực rỡ, một chiếc xe thể thao màu trắng dừng lại dưới lầu Minh Hiên, bảo vệ phục trang sạch sẽ đứng trước cửa nhanh nhẹn tiến lên giúp mở cửa xe, chàng trai ngồi trên ghế lái đi ra trước, thoạt trông cao hơn một mét tám, quần áo trên người nhìn không ra thương hiệu, nhưng cực kỳ tương xứng với chàng trai trẻ, mái tóc nâu ngắn mềm mại rũ xuống khuôn mặt lập thể đặc trưng của con lai, đây là một thanh niên thập phần tuấn lãng lại thấu lộ một thân khí phái.
Các bảo vệ mỗi ngày đều phải đón tiếp rất nhiều nhân vật quyền quý, trong đó không thiếu những tay nhà giàu mới nổi kiêu ngạo lái xe thể thao chưng diện xa xỉ, cho dù như thế, vốn đã quen nhìn tuấn nam mỹ nữ, bọn họ cũng không khỏi thầm giật mình, hôm nay chẳng lẽ là ngày đặc biệt gì, trước đó không lâu mới tiếp đãi một vị nam nhân anh tuấn đến mức khiến người sinh lòng e ngại, giờ lại tới một vị quý tộc thanh niên tản mác khí tức dương quang.
Chỉ là khi các bảo vệ nhìn thấy người thanh niên diện mạo cùng dáng người đều thuộc tầng lớp quý tộc kia đích thân nghênh đón nam nhân ngồi ở ghế phó lái ra, bọn họ mất khí lực thật lớn mới duy trì được nụ cười thản nhiên trên mặt, còn tưởng rằng xuất hiện cùng quý tộc thanh niên hẳn nên là một vị mỹ nữ thân hình nóng bỏng, nào ngờ cư nhiên lại là một nam nhân bộ dáng mập mạp.
Còn chưa kịp tiêu hóa nội tâm kinh ngạc, một bảo vệ không cẩn thận ngẩng đầu tiếp xúc với tầm nhìn của nam nhân mập mạp áo trắng, ánh mắt đạm mạc quét ngang qua bỗng dưng khiến bảo vệ hoảng hốt cúi đầu, tim như bị ai dùng mảnh băng vỡ hung hăng chà xát, đau đến anh ta phát run.
Rõ ràng là một vị đại thúc bề ngoài thoạt nhìn hiền lành, vậy mà ánh mắt thoáng qua kia còn đáng sợ hơn cả nam nhân anh tuấn thần thái biếng nhác ban nãy.
Người tới chính là Diệp Tử Ngọ và Tô Bạch, liếc thấy trong mắt bảo vệ không giấu được kinh hoảng, Tô Bạch đạm mạc cười nhạo một tiếng cùng Diệp Tử Ngọ bước vào Minh Hiên.
Hai người theo tiếp tân đến vị trí được Diệp Tử Ngọ đặt trước ngồi xuống, Tô Bạch phủi tay giao chuyện gọi món cho Diệp Tử Ngọ, Diệp Tử Ngọ vui vẻ tiếp nhận không từ chối, tính cách sảng khoái rất được Tô Gia thích, Tô Gia cũng tranh thủ thời gian đánh giá sơ bày trí bên trong Minh Hiên. Tuy là một nhà hàng Pháp nhưng chỉnh thể phòng ăn lại là đen trắng cách điệu vừa hiện đại vừa đơn giản, không xa hoa mà nặng nề kiểu hoàng hôn như trong tưởng tượng của Tô Gia, phong cách thanh thoát mộc mạc trái lại cũng hút người ưa chuộng.
Vị trí được Diệp Tử Ngọ đặt sẵn không cần người ngoài thuyết minh Tô Bạch cũng biết là cực đắt, bên cửa sổ có thể thưởng thức cảnh sắc về đêm của thành phố A, đèn hoa xa xa cùng bến nước lân cận phối hợp càng tăng hiệu quả, mơ hồ có vài phần ý cảnh nên thơ, bàn của họ và mấy bàn bên đều cách nhau khá xa, vì yên tĩnh, càng vì riêng tư.
Trong khi Tô Gia quan sát bốn phía, Diệp Tử Ngọ đã sớm gọi món xong, lúc này đang lẳng lặng nhìn Tô Bạch ngồi đối diện, Tô Bạch dựa vào lưng ghế, hai tay giữ tư thế mười ngón đan nhau đặt song song trước ngực, ánh đèn ấm áp tỏa ra từ bên cạnh làm nhu hòa nửa bên mặt của nam nhân, nửa tháng giảm cân bắt đầu phát huy hiệu quả, ngũ quan nguyên bản ẩn nấp trong lớp thịt béo mơ hồ đã có thể thấy được diện mạo vốn có, thịt ba rọi của Tô Bạch phần lớn tụ hội ở eo bụng, trên mặt trái lại không đặc biệt nhiều, hiện tại nhìn khuôn mặt tròn trịa ôn nhuận, phối thêm chiếc cằm đôi nhỏ nhắn, càng có vị đạo ngây thơ đáng yêu như gấu trúc.
Diệp Tử Ngọ rất muốn vươn tay véo khuôn mặt bầu bĩnh của Tô Bạch, mà hắn cũng thật sự làm thế.
Tô Bạch lúc này đang theo thói quen hồi ức chuyện cũ, đột nhiên hai má hơi đau, định thần lại thấy Diệp Tử Ngọ cười hì hì nhìn mình.
“Tô lão sư đừng giảm cân nữa, em thấy thầy như vậy cũng khả ái lắm rồi.”
Khả ái……
Một sợi dây thần kinh nào đó của Tô Gia bị người hung hăng bứt đứt, y như loáng thoáng nghe thấy bên tai có tiếng vang thanh thúy như dây dàn đứt đoạn, sống hơn bốn mươi năm, những từ hình dung như “tàn nhẫn”, “vô tình”, “lãnh khốc” vân vân y nghe rất nhiều, hiện tại lần đầu tiên có người cư nhiên dùng hai chữ “khả ái” trên người y.
Tô Gia nhịn không được lập tức bật cười, mang theo vài phần sủng nịch của trưởng bối đối với vãn bối, cậu nhóc này là “Thiết Huyết Tu La” Diệp Tử Ngọ mà hắc bạch lưỡng đạo vừa nghe tên liền sợ mất mật thật sao, có đôi khi đúng là khả ái quá chừng.
“Tô lão sư, bên kia có người cứ nhìn sang chúng ta mãi, là người quen của thầy à?” Hơi nghiêng đầu, Diệp Tử Ngọ thoáng liếc ra phía sau Tô Bạch.
Ngón tay thon dài mơ hồ đã có thể thấy được khớp xương ưu nhã nhấc ly rượu, Tô Bạch nhấp một ngụm nhỏ, là vang đỏ mang chút vị trái cây khô, bâng quơ nói: “Nhìn cũng quen mặt, có lẽ là sinh viên nào đó trong trường.”
Diệp Tử Ngọ chớp chớp mắt, hàng mi di truyền từ mẹ vừa cong vừa dài đến quá phận, dưới ánh đèn rợp thành một mảnh bóng tối trên má: “Hắn đang đi tới chỗ chúng ta.”
……
……
“Tô lão sư, không ngờ thầy cũng đến Minh Hiên dùng bữa, vị này là bạn của thầy?” Một đôi giày da hàng hiệu bóng loáng vững vàng dừng lại bên bàn, từ giày da đến đồng hồ, trên thân người tới không thứ nào không phải xa xí phẩm người thường khó mua nổi, dáng vẻ tự đắc khoa trương khó ưa đó trong mắt Tô Bạch cực kỳ giống một con Chihuahua.
Không cần tỉ mỉ quan sát bề ngoài người tới, khối thân thể của Tô Mặc ngay khi nghe thấy giọng nói kia liền hơi nhói tim, đã chứng tỏ với Tô Gia người này từng khiến Tô Mặc tuyệt vọng đến nhảy xuống biển tự sát.
Nhẹ nhàng nhấp một ngụm vang đỏ, Tô Bạch tùy ý mà lạnh nhạt liếc nhìn thanh niên cao gầy đang đứng một bên, y từng thấy ảnh chụp của Lưu Vân Sinh trong laptop Tô Mặc, trong cả cuốn album từng được Tô Mặc hết mực trân trọng cũng tràn ngập hình của Lưu Vân Sinh, nhưng không có lấy một tấm ảnh chụp chung của hai người.
Lưu Vân Sinh gia cảnh rất tốt, tướng mạo cũng xuất chúng, chẳng qua so với vị thanh niên họ Diệp ngồi đối diện Tô Bạch mà nói còn thua xa, chênh lệch giữa người và người, thông thường đem ra so sánh sẽ càng rõ rệt.
“Tử Ngọ, cậu này là sinh viên trong trường tôi, Lưu Vân Sinh.” Tư thái nhàn nhã tựa vào ghế của Tô Bạch làm Lưu Vân Sinh có chút bất mãn, nghe Tô Bạch giới thiệu xong biểu tình trên mặt hắn cũng chẳng khá hơn. Tử Ngọ? Xưng hô thân mật quá nhỉ!
Từ miệng Tô Dịch Dương Lưu Vân Sinh đã biết chuyện Tô Mặc nhảy xuống biển tự sát, chơi thì chơi, nhưng động tới mạng người tuyệt không hay, sau đó nghe nói Tô Mặc tỉnh lại, Lưu Vân Sinh âm thầm thở phào, ngược lại thật không ngờ hôm nay tái ngộ Tô Mặc ở đây, hơn nữa còn trong tình huống như hiện tại.
Diệp Tử Ngọ hoạt bát hào phóng chào hỏi Lưu Vân Sinh, Lưu Vân Sinh cười lạnh một tiếng không đáp lại, hai mắt chỉ gắt gao dán vào Tô Bạch đang khoan thai nếm rượu.
Kể từ lúc Tô Bạch cùng Diệp Tử Ngọ bước vào, Lưu Vân Sinh đã chú ý tới hai người họ, Lưu Vân Sinh sớm quan sát Tô Bạch hồi lâu, trước kia hắn cũng từng dẫn Tô Mặc đến nhà hàng cao cấp dùng cơm, khi đó Lưu Vân Sinh chỉ là muốn đem Tô Mặc làm trò cười, bộ dạng tay chân luống cuống của Tô Mặc ở nhà hàng sang trọng cũng khiến Lưu Vân Sinh cảm thấy thập phần thích chí.
Nhưng vừa rồi, kể từ lúc bước vào Minh Hiên, nhất cử nhất động mà Tô Bạch biểu hiện đều lộ ra nét tao nhã lưu loát khó có thể hình dung, rõ ràng cùng một người, một khắc lơ đãng lại mang đến Lưu Vân Sinh một loại xa lạ khác thường, nơi nào đó dưới đáy lòng như bị người hung hăng kích thích một chút, xao động khó tả.
“Tô Mặc, ngươi lại giở trò khỉ gì?” Hai tay chống trên bàn, Lưu Vân Sinh nhìn chằm chằm nam nhân thủy chung chưa từng liếc hắn một cái, trong ngực có ngọn lửa nghẹn tức bùng cháy đến lợi hại, hắn nén giọng, hừ lạnh nói, “Bởi vì ta từng đối xử ngươi như vậy, nên giờ ngươi liền làm ra vẻ không quen không biết, không tệ a, học được từ đâu thế? Xưa nay ngươi không phải tiết kiệm lắm sao, cư nhiên bấm bụng chạy tới Minh Hiên này.”
“Trò Lưu Vân Sinh, thầy nghĩ trò nhất định bị hư chỗ nào rồi, tâm tình không tốt nên đi tìm bác sĩ tâm lý, tùy tiện nói mấy chuyện thầy nghe không hiểu, thầy cũng không thể giúp trò giải quyết được vấn đề a.” Tô Bạch vẫn không thèm ngó ngàng tới Lưu Vân Sinh, sự xuất hiện của hắn đã hoàn hảo giúp cơn thèm ăn của y suy giảm, đúng là chuyện tốt.
“Ha ha, Tô Mặc ngươi uống nước biển nhiều quá đến nỗi não hỏng luôn? Còn học cãi lại, có điều tới giờ này mới làm bộ làm tịch ra vẻ thầy giáo, ngươi không cảm thấy nực cười sao?” Thanh âm khàn đặc của Lưu Vân Sinh cách Tô Bạch càng lúc càng gần, Tô Bạch đang đắn đo có nên dứt khoát nện Lưu Vân Sinh một quyền hay không, Diệp Tử Ngọ không biết từ khi nào đã xuất thủ bắt lấy cánh tay Lưu Vân Sinh.
Một động tác thoạt nhìn cực kỳ vô hại, lại khiến Lưu Vân Sinh nháy mắt trắng bệch cả khuôn mặt, há mồm nhưng một chữ cũng phun không ra, chỉ biết trừng Diệp Tử Ngọ, nhưng rất nhanh đến dũng khí để trừng hắn cũng không có.
“Ngại quá thưa ông, tôi đang dùng bữa cùng Tô lão sư, vui lòng đừng quấy rầy thầy ấy nữa, có được không?” Diệp Tử Ngọ từ chỗ ngồi đứng lên, trên khuôn mặt đẹp là nụ cười ôn hòa không đổi, hắn bước lên đứng chắn trước mặt Tô Bạch, vị trí này đối diện Lưu Vân Sinh nhưng lại ngăn Tô Bạch không nhìn thấy biểu tình của hắn.
Tuy rằng đang cười, trong cặp đồng tử màu nâu nhạt kia lại băng lãnh đến rợn người.
Lưu Vân Sinh đáy lòng rùng mình, cánh tay đau như sắp bị gãy, hắn cắn chặt răng rốt cuộc vẫn không có một chút khí lực, càng không có một chút dũng khí nói thêm chữ nào, cuối cùng khi được Diệp Tử Ngọ buông ra cũng không nhìn tới Tô Bạch, hậm hực bỏ đi, vừa tức đến cuống lại không thể làm gì.
Nháo một màn như vậy, Tô Bạch uống hết rượu vang, khẩu vị cũng bay sạch, Diệp Tử Ngọ không nói gì, chỉ là giống như quả bóng xì hơi ủ dột vò đầu, mãi đến khi nghe Tô Bạch nói lần sau cho Diệp Tử Ngọ bồi thường lại bữa cơm này, hắn mới cười hì hì đứng lên.
Hai người chuẩn bị trở về, Tô Bạch đi được vài bước chợt cảm thấy Diệp Tử Ngọ đột nhiên quét mắt sang một góc nào đó trong nhà hàng, Tô Gia theo đường nhìn của Diệp Tử Ngọ liếc qua, trong góc tối nhất Minh Hiên một nam nhân nghiêng người dựa vào ghế, ngón trỏ và ngón giữa kẹp một điếu xì gà nghi ngút khói, biếng nhác, anh tuấn, nguy hiểm như một con báo đen chờ thời cơ săn mồi.
Thoáng nheo mắt, Tô Gia chỉ liếc một cái liền thu hồi mục quang, nhưng chưa kịp quay đầu nhìn phía trước, đã bất cẩn va phải một nam nhân đang đi tới chính diện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.