Ở Tô gia đã vài năm, đây là lần đầu tiên Trần Uyên nhìn thấy thân thể của Tô Bạch, cũng như thần tượng mình một mực sùng bái đột nhiên tới trước mặt mình, trút bỏ từng lớp từng lớp quần áo, có lẽ lòng sùng bái không thay đổi, nhưng đến độ tuổi mà cá tính ý thức dần thức tỉnh này, có vài thứ bất tri bất giác đã biến tướng.
——
Vợ con vợ con vợ con?
Tại sao nhất định phải lấy vợ, tại sao nhất định phải có con?
Năm đó Tô Gia hào hoa phong nhã vừa mới bước vào ngưỡng ba mươi, thứ hai tản bộ với ái nữ của công tước Anh; thứ ba nhân tiện uống rượu với công tử nhà công tước; thứ tư chơi cờ với bạn của công tử, người nối nghiệp một gia tộc lâu đời ở Anh; thứ năm sang Pháp tình cờ chạm mặt lão đại tân nhiệm của Interpol, tình cờ cùng đi cưỡi ngựa; thứ sáu lại quay đầu bàn chuyện kinh doanh với một hắc bang ở Pháp, sẵn dịp tham dự tiệc tùng.
Cuối tuần, y trở về London, xế hộp đen bóng chậm rãi lăn bánh giữa một mảnh sương trắng, ngẫu nhiên nghiêng đầu trông ra ngoài cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy một đứa bé châu Á trên người vấy máu ngồi xổm ven đường.
Xe dừng lại, Tô Gia một thân bạch y đi đôi giày vải thủ công thong thả bước đến trước mặt đứa trẻ, nhấc chân, giẫm nhẹ lên đầu thằng bé: “Không nhà để về?”
Đứa trẻ kia sở hữu một cặp mắt lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn nam nhân, giữa màn sương mông lung,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-to-gia/2364995/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.