“Đường tổng có gì chỉ giáo?” Ra khỏi nhà ăn, Tô Bạch liền giảm tốc độ.
Đường Kiêu bước nhanh đuổi theo: “Không nói một tiếng cám ơn sao?”
“Đường tổng quả là thanh niên gương mẫu thích giúp người.”
——-
Cúc dại là hoa đẹp, nhưng mỗi lần Trần Uyên tặng hoa kiểu này đều khiến y cảm thấy ghê tởm.
Ghét một người, mọi thứ của người đó cũng trở nên đáng ghét.
Tô Gia ghét thói quen mỗi lần tặng hoa đều tặng cúc dại của Trần Uyên, ghét hắn ngoại trừ những khi ở cùng y lúc nào cũng mang găng tay trắng, càng ghét Trần Uyên luôn dùng ánh mắt ưu thương lại thâm tình nhìn y, cứ như y cự tuyệt phương thức theo đuổi dị dạng của hắn chính là phạm phải sai lầm tày trời.
“Ngài không thích sao?” Trần Uyên lẳng lặng nhìn Tô Bạch ném đi cành hoa trên bàn, ánh mắt hắn một chút cũng không thay đổi, vẫn như trước là nóng bỏng, khát vọng, lại chất chứa nồng đậm bi tình.
Ánh mắt ấy đủ phức tạp để dọa một đứa trẻ bật khóc.
“Ngài thích cái gì, nói cho ta biết đi có được không? Chỉ cần ngài muốn, thứ gì ta cũng có thể cho ngài.” Tầm mắt dần trượt xuống, dừng lại tại đôi tay tự nhiên đặt trên bàn của nam nhân, đốt khớp rõ ràng, trắng nõn xinh đẹp, mu bàn tay mơ hồ có thể thấy tĩnh mạch màu xanh nhạt.
Như thưởng thức một kiệt tác nghệ thuật, tay phải Trần Uyên chậm rãi vươn tới tay trái nam nhân.
Phập!
Một tiếng trầm đục, Tô Gia tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-to-gia/2364969/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.