Trên mảnh đất khô cằn cháy xém, chỉ có một thanh trường kiếm cắm xiên và một gốc cổ thụ mạnh mẽ tỏa bóng. Thiếu niên tuấn mỹ xinh đẹp ngồi trên cây, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước, làn da tái nhợt đến gần như trong suốt, cả người băng giá đạm mạc.
Sở Ngôn quét một ánh mắt về phía tổ đạo diễn, nhất thời như có một cơn gió lạnh thổi qua, tâm tình kinh hoảng.
Nói là thử vai, kỳ thực ngay cả một câu thoại cũng không có, đề mục mà Sở Ngôn rút thăm được có thể nói là khó khăn nhất, y không thể lên tiếng cũng không có khách mời đối diễn, y chỉ có thể biểu diễn một phân đoạn duy nhất, đó chính là tình cảnh lần đầu tiên Zahia nhìn thấy Phong Khi.
Khi đó, Ám Nguyệt Tinh linh Zahia bị đả thương cả người đều là máu, mạo hiểm tính mạng chạy tới Ám U trạch. Bởi vì nàng có huyết mạch của Thánh nhân nên mới không bị Phong Khi thoáng cái đánh chết, trái lại lảo đảo đi vào trung tâm của Ám U trạch, sau đó nhìn thấy thiếu niên ngồi trên nhánh cây kia.
Chỉ một ánh mắt như vậy liền khiến huyết dịch trong người Zahia tựa như đều đông lại, bởi vì thiếu niên giống như đại biểu cho một lạch trời mà nhân loại không thể vượt qua, trong mắt hắn không có sắc màu, không có độ ấm, không có cảm tình, cũng giống như trạng thái hiện tại của Sở Ngôn. Bởi vì Zahia không ở trước mặt hắn, vậy nên hắn phi thường quyết đoán nhìn về phía đạo diễn Alando giữa đám đông.
Đường nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-tinh-te-sung-hon-vong-giai-tri/1316817/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.