Chương trước
Chương sau
Đã không có người ngoài quấy rầy, cảnh giường chiếu quả nhiên diễn ra thuận lợi hơn rất nhiều.
Làm một diễn viên ưu tú hợp cách, cho dù Sở Ngôn và Bạch Kỳ Nhiên ở bên ngoài phi thường quen thuộc, thậm chí có thể nói mỗi ngày đều sẽ trêu chọc lẫn nhau, thế nhưng ở trước máy quay bọn họ vẫn có thể nhanh chóng vào trạng thái làm việc, không hề phân tâm chút nào.
Sở Ngôn rất ít diễn phim tình cảm, vậy nên ai cũng không ngờ được cậu có thể diễn tốt như vậy. Ban đầu khi cậu vừa gia nhập đoàn phim rất hay bị NG, thế nhưng hiện tại vừa quay được hơn phân nữa cậu đã quen tay hay việc phi thường nắm giữ tinh túy của nhân vật Tô Ngọc Quang này, ngay cả cảnh giường chiếu cũng chuẩn xác nắm chặt những cảm xúc mà Tô Ngọc Quang nên có.
Hàn lão vốn là môt đạo diễn trường phái văn nghệ, cảnh nóng mặc dù nhất định phải có nhưng tuyệt đối không quá lộ. Hơn nữa tuyến tình cảm chính của 《Tinh Quang》 vẫn đặt trên người nam nữ chính, mấy hôm trước đoạn cảnh nóng của bọn họ mới là nóng bỏng táo bạo, nếu đem ra so, Sở Ngôn và Bạch Kỳ Nhiên tuyệt đối là gặp sư phụ.
Một tấm chăn lông dê mỏng che chắn thân thể của hai người, tuy rằng ở góc độ khán giả sẽ cảm thấy bọn họ đề đang trần trụi, thế nhưng thực ra thân dưới của Sở Ngôn và Bạch Kỳ Nhiên đều có mặc y phục, chỉ để trần thân trên.
Trong màn ảnh, Sở Ngôn rất chính xác biểu hiện ra vẻ trầm mê và ngượng ngùng, gương mặt đẹp đẽ ngẩng lên để lộ gò má đỏ ửng, ánh mắt mê ly mờ mịt, đôi môi cố tình lại cắn chặt không chịu phát ra tiếng rên rỉ
Giống như trợ lý của Bạch Kỳ Nhiên đã nói, sự diễn dịch của Sở Ngôn thực sự quá mê người, những nhân viên khác đứng bên cạnh quan sát cũng không nhịn được tâm tư nhảy nhót, thế nhưng hết lần này đến lần khác, người đối diễn với Sở Ngôn là Bạch Kỳ Nhiên lại trưng ra biểu tình lãnh đạm, sau khi làm ra một ít động tác thân mật, ngay khi thực sự chuẩn bị hôn lên môi thiếu niên lại đột ngột dừng hẳn.
Hàn lão nhìn một màn này: “…”
Bạch Kỳ Nhiên cười khan quay đầu lại: “Hàn lão, đoạn này… hẳn là không cần hôn đi?”
Đến cuối cùng, cảnh nóng này trực tiếp bị đổi thành trường phái ý thức hệ. Sở Ngôn chỉ lộ ra một phần cánh tay, Bạch Kỳ Nhiên thì lộ tấm lưng trần. Hôn môi? Tuyệt đối không có! Vuốt ve sờ soạng? Vậy càng phải dựa vào sức tưởng tượng của khán giả!
Trong lúc quay cảnh này, Bạch Kỳ Nhiên chỉ hận không thể cách Sở Ngôn thật xa, vừa nghe Hàn lão hô cut liền nhanh chóng nhảy dựng khỏi giường, nào còn bộ dạng cao thủ tình trường của Hứa Dịch Thư. Sở Ngôn đối với việc này cũng phi thường không có gì để nói, y cầm lấy áo khoác phủ lên người, đi tới trước mặt Bạch Kỳ Nhiên im lặng nội hàm, chỉ quét mắt lên xuống vài lần.
Bạch Kỳ Nhiên bị y nhìn đến hốt hoảng, cuối cùng lúng túng cười cười: “Cái kia, Tiểu Ngôn a…”
Sở Ngôn rũ mắt, gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ thương tâm, trên môi lại không nhịn được ý cười, y nói: “Anh Tiểu Bạch, anh thực sự ghét bỏ em như vậy sao?”
Những lời này phi thường quen tai, giống như lúc hai người quay cảnh hôn đầu tiên ở nửa tháng trước y cũng từng nói qua một câu như vậy.
Mà đáp lại chính là biểu tình khóc không ra nước mắt của Bạch Kỳ Nhiên, anh nhanh chóng kể lể: “Cậu nói anh có mệt hay không? Có khổ hay không chứ? Trước đây anh từng diễn không ít cảnh hôn, cảnh giường chiếu cũng là không thiếu, thế nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng khổ sở như vậy! Anh ngay cả chạm cũng không dám chạm vào cậu một chút nha, cậu nói xem đời trước anh rốt cục đã tạo nghiệt gì, cư nhiên tiếp nhận một bộ phim như vậy!”
Bạch Kỳ Nhiên vừa dứt lời, Hàn lão trùng hợp đi qua bên cạnh, lão nhân gia trừng mắt, mắng: “Bạch Kỳ Nhiên! Cậu là có ý gì? Cài gì gọi là ‘một bộ phim như vậy’? Cậu nói rõ cho tôi!!!”
Nhất thời Bạch Kỳ Nhiên chỉ có thể xoắn xuýt giải thích với Hàn lão, vất vả lắm mới trấn an được vị đạo diễn cực kỳ coi trọng tác phẩm này.
Sở Ngôn ở bên cạnh nhìn thấy chỉ cười khẽ, cảm thấy vô cùng thú vị, bất quá trong lòng y cũng hiểu rõ, cho dù Hạ Bách Thâm đã rời đi thế nhưng dư uy vẫn tồn tại, Bạch Kỳ Nhiên hoàn toàn không dám làm quá khoa trương, bởi vì không chừng Hạ Bách Thâm còn bố trí mật thám gì đó ở đây quan sát đâu.
Tựa như đoạn cảnh nóng vừa rồi, kỳ thực Bạch Kỳ Nhiên cơ bản không hề chạm vào Sở Ngôn một chút nào, ngay cả cánh tay trần được lộ ra cũng không hề ma sát qua một tấc da thịt. Suốt cả quá trình quay phim bàn tay của anh đều dừng lại cách cơ thể Sở Ngôn vài centimet, chỉ sợ mình chạm phải cái gì đó không nên chạm.
—— từ phương diện này mà nói, Tiểu Bạch cũng là chịu đủ gian nan, kỹ thuật diễn xuất xứng danh hạng nhất.
Đợi đến khi Bạch Kỳ Nhiên dập xong lửa giận của Hàn lão, anh lại chạy đến trước mặt Sở Ngôn thở dài mọt hơi, nói: “May mà sau này toàn bộ đều là tình cảnh anh phụ bạc cậu, không còn ảnh diễn thân mật nào nữa, như vậy tiến độ cũng có thể nhanh một chút. Bất quá Tiểu Ngôn, anh cảm thấy sau này cậu vẫn nên ít nhận phim có cảnh nóng mới thỏa đáng.”
Sở Ngôn nghe vậy hơi nhướn mày: “Vì sao?”
Bạch Kỳ Nhiên nói: “Loại đàn ông độc thân như anh tự nhiên không cần lo lắng về ai, muốn quay cái gì thì quay cái đó, không ai sẽ ghen tỵ này nọ. Thế nhưng anh có thể thấy được, Hạ tiên sinh đặc biệt hay ghen tỵ, mỗi lần anh và em phải quay cảnh nào thân mật một chút ánh mắt của anh ta chỉ thiếu điều chưa đâm xuyên lưng anh, quá đáng sợ rồi! Vậy nên, nếu như không càn thiệc cậu đừng nhận cảnh thân mật nha, nói không chừng sau này anh có bà xã rồi cũng sẽ không nhận những phim kiểu đó, chỉ chuyên tâm với bà xã của anh thôi ~ “
Những lời này của Bạch Kỳ Nhiên mang đến cho Sở Ngôn sự rung động ngoài dự liệu, y hoàn toàn không ngờ người này bề ngoài cà lơ phất phơ cư nhiên có thể nói ra những lời như thế. Anh ta còn nghĩ đến sau này có người yêu rồi sẽ không nhân bất luận phim tình cảm gì đó, chỉ vì không muốn người yêu mình phải ghen.
Diễn viên quả thực phải có quy chuẩn nghề nghiệp, nói ví dụ như Sở Ngôn, y có thể phân chia rõ ràng hiện thực và phim ảnh, chỉ cần đạo diễn hô cut, tất cả những tình tố kia đều không còn tồn tại.
Thế nhưng đối với Bạch Kỳ Nhiên hay Hạ Bách Thâm, bọn họ đều phi thường lưu ý những việc diễn ra trong lúc quay phim. Bạch Kỳ Nhiên sở dĩ không chịu quay những cảnh quá thân mật với Sở Ngôn ngoại trừ vì kiêng kỵ Hạ Bách Thâm ra, một phần cũng là vì khống chế chính bản thân mình, anh không ngừng tự nhủ ‘Người trước mặt đã có người yêu rồi’.
Bất quá, chuyện đều đã qua…
Sở Ngôn hỏi: “Anh không phải đồng tính sao? Từ đâu ra bà xã chứ?”
Bạch Kỳ Nhiên nghe vậy thì hơi sửng sốt, đương nhiên nói: “Tiểu thụ nhà anh còn không phải bà xã sao? Đây là nick name ~!”
Sở Ngôn phì cười một tiếng, dùng ánh mắt hoài nghi quan sát Bạch Kỳ Nhiên hồi lâu, mà người sau tự nhiên ưỡng ngực để mặc cậu quan sát, nhìn nhìn một hồi, Sở Ngôn chợt đặt tay lên trán Bạch Kỳ Nhiên thăm dò, cảm khái một câu: “Ồ, đâu có bị sốt đâu? Sao lại tự cho mình là công rồi?”
Bạch Kỳ Nhiên: “…”
Con thuyền nhỏ hữu nghị nói lật là lật!!!
Kỳ thực lời nói của Bạch Kỳ Nhiên Sở Ngôn cũng là ghi nhớ, bất quá y là loại diễn viên toàn tâm toàn ý với công việc, hoàn toàn không có khả năng sẽ vì người nào đấy mà không nhận phim tình cảm. Thế nhưng tối hôm đó y cũng tự gửi một tin nhắn cho Hạ Bách Thâm: /Nếu như sau này tôi nhận được kịch bản có cảnh nóng chừng mực lớn, anh cảm thấy thế nào?/
Không bao lâu sau Hạ Bách Thâm liền gọi điện thoại đến, thế nhưng Sở Ngôn cũng không bắt máy.
Vậy nên Hạ Bách Thâm liền gửi một tin nhắn thoại qua: /Em thực sự rất thích đóng phim?/
Nghe được thanh âm trầm thấp từ tính của người đàn ông này, Sở Ngôn hơi ngẩn người, trong đầu chợt lướt qua những chuyện mình từng trải suốt hai đời, y khẽ cười cong nhẹ khóe môi, lại gửi đi một đoạn văn tự: /Ừ, rất thích làm diễn viên, tôi thật thích cảm giác diễn dịch nhân sinh của một người khác, như vậy thế giới sẽ trở nên đặc biệt rộng lớn, đặc biệt muôn màu muôn vẻ. Hạ Bách Thâm, tôi đã định trước phải làm diễn viên./
Hạ Bách Thâm lại gửi tới một tin: /Được, vậy em cứ đóng đi./
Sở Ngôn suy nghĩ một chút, nhịn không được gửi một tin nhắn qua hỏi: /Anh sẽ không ghen sao?/
Qua hồi lâu, ngay khi Sở Ngôn cho rằng mình sẽ không nhận được câu trả lời của đối phương chợt thấy Hạ Bách Thâm gửi lại một tin nhắn: /Là người làm ăn, tôi rất coi trọng lợi tức và hiệu ứng phản hồi. Chỉ có đầu tư mới có hồi báo, chỉ có nỗ lực mới có thể mang về lợi tức. Về phần những thứ đã đầu tư ở giai đoạn dầu, tôi sẽ chậm rãi thu lại trong tương lai, hơn nữa còn là… lợi tức gấp mười, chậm rãi thu./
Những lời này khiến Sở Ngôn cảm thấy có chút không thể hiểu được, cũng không quá rõ ràng đối phương đang ám chỉ chuyện gì.
Bất quá đợi đến khi y hiểu được ý tứ của những lời này, trong vòng ba năm sau đó Sở Ngôn chưa từng tiếp nhận bất kỳ bộ phim tình cảm nào, khiến cho những người hâm mộ thích xem những cảnh tình cảm mà y diễn trực tiếp gào khóc, bất quá Sở Ngôn vẫn như cũ giữ vững ý chí không chịu nhận phim!
Nguyên nhân không ngoài, cái loại lợi tức thu về này cũng không khỏi quá mức đáng sợ đi!!!
Rõ ràng căn bản đều là mượn góc, nhiều nhất cũng chỉ là nắm tay một chút, tiền lời của người này lại nhiều như vậy?
Cuộc sống này quả thực không có cách nào qua  (┙&gt∧&lt)┙へ┻┻!!!
Từ sau khi Hạ Bách Thâm rời đi, tiến độ quay chụp của 《Tinh Quang》 phi thường nhanh chóng, không bao lâu đã chạy đến cảnh ‘Hứa Dịch Thư kết hôn, Tô Ngọc Quang có mặt chúc phúc’. Cảnh quay này cũng là cảnh lấy nước mắt khán giả nhiều nhất, tại hiện trường ngoại trừ Hàn lão đã lật đi lật lại những tư liệu tương quan đến đoạn lịch sử này trăm nghìn lần, ngay cả Chu Hòa Huy vẫn luôn trấn định tĩnh táo cũng không nhịn được xoa xoa khóe mắt.
Người đáng thương nhất trên thế giới là bộ dạng gì?
Là bị người yêu vứt bỏ, thống khổ đến muốn tự sát sao?
Cũng không phải.
Trong bản hồi ký Hứa Dịch Thư để lại, hắn đã từng lăng mạ chính mình, nói mình là cặn bã, là bại hoại, là động vật máu lạnh không có tình cảm. Bởi vì trong buổi hôn lễ của hắn, vị hôn thê đã âm thầm gửi thiệp mời cho Tô Ngọc Quang, Tô Ngọc Quang cái gì cũng không biết, hoàn toàn không rõ dây là lần cuối cùng mình gặp được Hứa Dịch Thư, thậm chí cậu cũng không hiểu cái gì là kết hôn, cậu chỉ không ngừng vui vẻ chúc phúc Hứa Dịch Thư, không ngừng nói với hắn: “Thư Thư, vui vẻ. Vui vẻ, rất tốt.”
Trong cả buổi hôn lễ, Tô Ngọc Quang là người cười vui vẻ nhất, bởi vì cậu cho rằng Hứa Dịch Thư giống như rất vui vẻ, như vậy cậu cũng sẽ rất vui vẻ. Nhưng trên thực tế, đây cũng chỉ là cách nghĩ của Hứa Dịch Thư, hắn cho rằng Tô Ngọc Quang là chuyện gì cũng không hiểu nên mới đến chúc phúc hắn, thế nhưng Hàn lão lại từng nói với Sở Ngôn như thế này: “Tô Ngọc Quang hẳn là cái gì cũng hiểu.”
Đúng vậy, làm sao có thể không hiểu?
Suốt mười sáu năm sau đó đều không còn gặp được người kia, cậu làm sao có thể không hiểu?
Vì sao Tô Ngọc Quang thân thể khỏe mạnh chỉ sống được ba mươi sáu năm liền tuổi xuân mất sớm? Cậu là một hài tử ngốc không có phiền não, không nên qua đời sớm như vậy, thế nhưng cậu vẫn chính là đoản mệnh, trước khi chết một ngày vẫn cao hứng mỉm cười. Chỉ có bác sỹ riêng của cậu mới biết, người này đã u buồn thành tật, tâm thần tiều tụy, cho dù tác phẩm dưới tay cậu vẫn tràn ngập ánh sáng và sự ấm áp, thế nhưng đó là hy vọng và mong ước của cậu đối với thế giới, không thể che phủ được sự thật rằng trong nội tâm của cậu ngập tràng bi thương và đau đớn.
Tựa như một đứa trẻ sáu tuổi, nếu như cha mẹ muốn vứt bỏ bé, mọi người cho rằng bé thực sự không hiểu sao? Đứa trẻ đều hiểu được, thế nhưng đối với Tô Ngọc Quang ngoan ngoãn lại nghe lời mà nói, cậu không dám mở miệng cầu xin Hứa Dịch Thư lưu lại, cậu chỉ có thể chúc phúc, chỉ có thể giả vờ bản thân thực sự rất vui vẻ, sau đó cứ thế giả vờ suốt mười sáu năm.
Theo sự diễn dịch của Sở Ngôn, nụ cười sáng lạn ấm áp của thiếu niên phảng phất nhu hòa tựa nụ cười thiên sứ, cậu chúc phúc đôi tân nhân bước vào thánh điện hôn nhân, trên mặt chỉ có nụ cười, ngay cả trong mắt cũng là ý cười. Thế nhưng, chỉ có những người cực kỳ tỉ mỉ mới có thể phát hiện, động tác vỗ tay của cậu rất chậm.
Tiếng vỗ tay xung quanh hoàn toàn không hợp với cậu, cậu đang vỗ tay, thế nhưng mỗi lần hai bàn tay chạm vào nhau lại không phát ra bất cứ thanh âm gì.
Cảnh này quay xong, phần diễn của Sở Ngôn cũng chỉ còn lại không bao nhiêu, Chu Hòa Huy đỏ mắt khoác áo lên cho cậu. Sở Ngôn mặc áo vào rồi chợt nghe Chu Hòa Huy nói: “Hôm nay kết thúc cảnh này cũng không còn lịch qua nữa…”
Chu Hòa Huy nói đến đây chợt dừng lại, bởi vì thanh âm của anh quả thực quá trầm khàn rồi, còn mang theo một chút nghẹn ngào.
Sở Ngôn kinh ngạc nhìn về phía Chu Hòa Huy, người sau điều chỉnh thanh âm lại một chút, tiếp tục nói: “Vừa rồi anh đã thương lượng xong với Hàn lão, hôm nay chúng ta chỉ quay buổi sáng, ngày mai trước hết đem phần diễn của Bạch Kỳ Nhiên quay xong, dù sao hai người cũng không còn cảnh diễn đôi nữa. Chiều hôm nay chúng ta ngồi phi thuyền đi Duyên Ninh tinh, đội ngũ chế tác nhạc phim đều đã đến bên đó chờ đợi. Hàn lão hy vọng ending song lần này sẽ do cậu đích thân thể hiện.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.