Chương trước
Chương sau
Em là mục tiêu cuộc sống của tôi —— lời như vậy quá mức trí mạng.
Điều kiện tiên quyết là, không cần câu kế tiếp.
Có người nói lời đường mật liền khiến người ta cảm thấy ngọt tới tận tim.
Mà có người nói lời đường mật lại là triệt để khiến người ta giận đến hộc máu.
Tôi muốn cười em về, để em trở thành nửa còn lại trong sổ hộ khẩu của tôi!
Lời này vừa dứt, không khí ngọt ngào lúc nãy vất vả lắm mới đắp nặn lên được lập tức tan vỡ như ảo mộng, thoáng chốc mai một. Sở Ngôn thần sắc cau có, dùng ánh mắt kinh ngạc quan sát Hạ Bách Thâm hồi lâu, bất chợt cười nói: “Có đôi khi tôi cảm thấy Thượng đế quả thực rất công bình. Cho dù ngài đã ban cho anh một trí tuệ khả quan, thế nhưng Thâm Thâm, ngài cũng ban cho anh một cái đầu bằng gỗ.”
Hạ Bách Thâm vẫn chưa phát giác được những lời vừa rồi của mình sai ở chỗ nào, thế nhưng anh có thể nhìn ra Sở Ngôn không chỉ không động tâm trái lại còn giống như có chút tức giận.
Hạ Bách Thâm cũng không ngốc, tỉ mỉ xét lại một chút liền biết được vừa rồi bản thân đã nói sai, bất quá anh cũng không đến mức lập tức phủ nhận lời nói của mình, vì vậy liền cười hỏi: “Tôi không thông minh, chỉ có em thông minh là được rồi không phải sao?”
Ừ, khen ngợi luôn là không sai đi? Cậu nói này ngụ ý là ‘Hai chúng ta cùng nhau, vừa vặn bù đắp’.
Thế nhưng Hạ Bách Thâm làm sao có thể ngờ được, lời này vào tai Sở Ngôn đột nhiên lại có chút liên hệ với việc ‘sinh con’, lại ngẫm một chút những lời đối phương nói vừa rồi ——
/Tôi không thông minh, em thông minh là được rồi không phải sao? Con của chúng ta cũng có thể rất thông minh nha/
Sở Ngôn: “…”
Sau một hồi lâu, Sở Ngôn ngẩng đầu, trong đôi mắt sáng ngời đều là ý cười, y trịnh trọng chăm chú, nghiêm trang khẩn khoản, gằn từng chữ nói: “Hạ Bách Thâm, làm đối tượng đang bị anh theo đuổi, tôi tốt bụng nhắc nhở anh một câu, tốt nhất là sớm đuô rmục tiêu đi, bởi vì cái mục tiêu này cả đời anh cũng không thể thực hiện được đâu! Là cả đời đó!”
Lời nói vừa dứt, Sở Ngôn lập tức xoay người rời đi, Hạ Bách Thâm theo bản năng lôi kéo cậu lại, thế nhưng Sở Ngôn vừa quay đầu ánh mắt liền trở nên ôn nhu, thanh âm ám muội nói một câu: “Kéo tay của tôi liền thành người của họ Sở chúng tôi, Thâm Thâm, anh đã chuẩn bị tốt để sinh con cho họ Sở chưa?”
Hạ Bách Thâm: “…”
Hạ Bách Thâm chỉ cảm thấy da gà trên người mình toàn bộ đều nổi lên, Sở Ngôn nhân cơ hội buông tay anh ra và rời đi. Mà ngay sau đó màn diễn tiếp theo của Sở Ngôn rất nhanh được tiến hành, Hạ Bách Thâm hoàn toàn không tìm được cơ hội trò chuyện cùng cậu, càng không cần nói đến việc giải thích những lời vừa rồi.
Cho dù có thông minh đến đâu đi nữa, đây vẫn là lần đầu Hạ Bách Thâm yêu đương, loại thể nghiệm này thực sự quá mới lạ, anh vẫn là lần đầu tiên nghiêm túc lo lắng cho cảm xúc của một người khác như vậy. Dù sao đi nữa, lấy loại tính cách bá đạo cường thế này của anh, ngoại trừ Hạ lão gia tử có thể ép buộc anh làm vài chuyện không thích ra, những người khác ngay cả cơ hội tranh luận cũng không có.
Bất quá, loại cảm giác này vừa khiến cho Hạ Bách Thâm hao phí tinh thần, đồng thời cũng cảm nhận được một loại vui sướng khác..
Thật giống như trong lòng mọc lên một nhánh hoa hướng dương thật dài lại mềm mại, mơn trớn làm trái tim anh ngứa ngáy, lúc Sở Ngôn vui vẻ, đóa hoa sẽ hướng lên nở rộ, khi Sở Ngôn khổ sở đóa hoa liền ủ rũ cụp xuống. Đóa hoa trong lòng cư nhiên có thể liên hệ cùng một người khác, loại cảm giác trong lòng có người này thực sự là kỳ huyễn tuyệt vời đến khiến người ta khó thể kềm chế.
Chờ đến tận tối, những cảnh quay của hôm nay cũng coi như hoàn tất. Chu Hòa Huy từ ngày Sở Ngôn ngả bài đã quyết định không nhúng tay vào việc của hai người này, dù sao Sở Ngôn cũng thích Hạ Bách Thâm, một người ngoài như anh chẳng có lý do gì để xen vào.
Vì vậy, hiện tại Chu Hòa Huy và trợ lý liền đi cùng nhau, phía sau là Sở Ngôn và Hạ Bách Thâm chậm rãi tản bộ.
Trong khoảng thời gian theo đuổi này, Hạ Bách Thâm đã làm rất nhiều chuyện mà trước giờ anh chưa từng làm. Ví dụ như rót trà cho ai đó, ví dụ như giúp ai đó chỉnh lý quyần ao, lại ví dụ như cùng ai đó phân tích kịch bản, lại cùng ai đó trò chuyện tản bộ.
Giả thiết tất cả những việc này là làm vì người khác, Hạ Bách Thâm tuyệt đối sẽ cho rằng hoang đường. Thế nhưng khi anh làm những việc này cho Sở Ngôn, anh lại cảm thấy cảm giác đó cũng không sai. Vì một người mà suy nghĩ, hy vọng đối phương có thể vui vẻ, đây là chuyện nên làm giữa vợ chồng với nhau.
Mặc dù hiện tại Sở Ngôn còn có chút tức giận, thế nhưng trong khoảng thời gian này y đại khái cũng đang thực hiện nghĩa vụ của người yêu, tỷ như thỉnh thoảng đùa giỡn hai câu, lại tỷ như mỗi buổi tối trước khi tạm biệt lại cho đối phương ôm ấp một chút, cũng không trốn tránh cảm xúc yêu thương với đối phương nữa —— Được rồi, loại chuyện ôm ấp này là do Hạ tiên sinh cực khổ tranh thủ được, chỉ số giận dữ 90% đến giờ cũng đã tan hơn phân nữa!
Tinh cầu điện ảnh A-17 không có vệ tinh xoay quanh, giữa vũ trụ rộng lớn vô ngần chỉ có vô số ánh sao chớp lóe quang mang mê người, điểm tô lên tấm màn đen nhung của bóng đêm.
Khoảng cách từ phim trường về nơi nghỉ ngơi kỳ thực rất gần, thế nhưng vì ưu tiên phái nữ, khu dừng chân của nam giới sẽ được bố trí ở phía sau, lộ trình có chút xa hơn. Bất quá, bọn họ đi bộ nhiều lắm cũng chỉ cần mười phút là tới được.
Làn gió mát nhẹ nhàng thổi qua, đem mái tóc của Sở Ngôn kéo loạn, y giơ tay lên dự định vuốt lại một chút, thế nhưng bàn tay còn chưa luồn được vào tóc bất chợt đã cảm nhận được một bàn tay ấm áp khác chạm vào trán mình, giúp y sửa lại tóc mái.
Bước chân của Sở Ngôn dần chậm lại, chuyển mắt nhìn về phía Hạ Bách Thâm, chỉ thấy người nọ đang cúi đầu nghiêm túc giúp y vuốt tóc, ánh mắt chân thành tha thiết, thần sắc an tĩnh. Trái tim vào giờ khắc này tựa hồ có nháy mắt ngừng đập, một lát sau Sở Ngôn mới mỉm cười: “Tôi vẫn còn giận anh đấy.”
Hạ Bách Thâm hỏi: “Giận chuyện gì?”
“Nguyên bản từ 90% đã giảm còn 50%, thế nhưng xét thấy hành vi tán tỉnh thất bại hôm nay của anh, cái trị số này hẳn là nên tăng lên.” Dừng một chút, Sở Ngôn híp mắt lại, suy tư một hồi rồi nói: “80% có lẽ thích hợp.”
Nhìn bộ dạng bốc đồng của thiếu niên, Hạ Bách Thâm nhịn không được kéo nhẹ khóe môi, anh suy nghĩ một chút, nói: “Là do sự lỡ lời hôm nay của tôi nên trực tiếp tăng 30% cơn giận? Ngôn Ngôn, tôi có thể biết cái giá trị tức giận này rốt cuộc được tính toán thế nào sao?”
Trên đường vắng vẻ không còn người nào khác, Sở Ngôn cũng trực tiếp không thèm đi nữa, dừng lại ngẩng đầu nhìn Hạ Bách Thâm, nói: “Chuyện này đương nhiên có một bàn tính riêng trong lòng tôi, anh hỏi để làm gì.”
Hạ Bách Thâm nhướn mày: “Dù sao cũng phải cho tôi một thời gian giới hạn, khiến tôi biết khi nào có thể vượt qua giai đoạn yêu đương mở đầu này, tiến vào giai đoạn giữa.”
Sở Ngôn suy nghĩ một chút: “Đợi đến khi nào anh hiểu được cách tán tỉnh rồi hãy nói.” Dứt lời Sở Ngôn liền xoay người muốn đi.
“Sở Ngôn.”
Thanh âm từ tính trầm thấp của người đàn ông chợt vang lên, trên con đường an tĩnh có vẻ vô cùng đột ngột.
Sở Ngôn nghe được thanh âm này thì sửng sốt một chốc, ngay giây kế tiếp y đã bị người kia kéo lại, trong lúc vẫn còn mờ mịt, y chỉ cảm thấy trong đôi mắt của Hạ Bách Thâm phảng phất ẩn chứa cả trời sao lấp lánh, khiến hô hấp của y chợt chậm đi trong một thoáng. Hình như y đã hiểu được ở cách đây hơn ba trăm năm, thiếu niên Tô Ngọc Quang đơn thuần ngây thơ ấy rốt cuộc đã nhìn thấy loại cảnh tượng gì tại nhà hàng Tinh Quang.
“Tôi là lần đầu tiên yêu đương,” Hạ Bách Thâm nói rất chậm, thanh âm cũng rất mềm: “Tôi không biết chuyện gì có thể nói chuyện gì không thể nói. Tôi thích em, bị em hấp dẫn, thế nhưng việc này cũng không đại biểu gần một năm quen biết vừa rồi có thể khiến tôi hoàn toàn hiểu được những suy nghĩ trong lòng em. Chúng ta đang yêu đương, chúng là là người yêu, em giận tôi có thể hiểu được, thế nhưng…”
Nói đến đây, Hạ Bách Thâm hơi ngập ngừng, đôi môi của Sở Ngôn cũng mấp máy, còn chưa kịp mở miệng liền thấy đối phương khẽ cong môi lộ ra một nụ cười mềm mại đến cực điểm.
“Thế nhưng, nếu em có việc phải nói cho tôi biết, tôi có thể làm sẽ làm, không thể làm được chỉ có thể là vì tôi chưa đủ yêu em. Tôi nghĩ chỉ cần em không bảo tôi đi xưng bá cả vũ trụ này, bất cứ chuyện gì tôi cũng có thể vì em mà làm, Sở Ngôn.”
Những lời này nếu phiên dịch thành câu thoại trong phim ngôn tình chính là: Tôi dốc hết trái tim để yêu em, có thể vì em hái sao hái trăng, có thể vì em mà liều lĩnh, có thể vì em mà đi làm bất luận chuyện bất khả thi nào, thậm chí có thể vì em —— nỗ lực sinh mệnh.
Những lời đường mật nói đến mức không chút dấu vết như vậy, cho dù Sở Ngôn từ lúc sinh ra đã bị những bộ phim lúc tám giờ hun đúc cũng nhịn không được cả người chấn động, đôi mắt nhẹ nhàng lay chuyển. Trong lòng của y hình như có một hồ nước ấm đang nhộn nhạo, thủy quang liễm diễm, ánh sáng rực rỡ, đẹp đến khiến lòng người không thể khóa được sự vui mừng.
Đến cuối cùng, Sở Ngôn chỉ cảm thấy cổ họng hơi tắc nghẽn qua hồi lâu mới lên tiếng: “Vì sao lại thích nhiều như vậy?”
Chỉ thấy nụ cười trên mặt Hạ Bách Thâm chậm rãi thu liễm, nghiêm túc hỏi: “Cần lý do sao?”
Sở Ngôn thoáng sửng sốt, sau đó chậm rãi cười rộ lên: “Không cần.”
Lời nói vừa dứt, Sở Ngôn mở rộng đôi tay ôm lấy người đàn ông trước mặt.
Kỳ thực ngay cả Sở Ngôn cũng không nói rõ vì sao mình thích người đàn ông này, ngay ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy y đã biết đây là kiểu mình thích nhất, vậy nên mới sinh ra đủ loại để tâm. Sau đó khi ở chung, y lại không thích cảm giác bị người đàn ông này điều khiển, vậy nên mới muốn chán ghét đối phương.
Thế nhưng trên thực tế, y cũng không thể chân chính chán ghét. Nếu như thực sự chán ghét, Sở Ngôn thậm chí có thể lựa chọn rời khỏi giới giải trí, cho dù là làm một việc chức thông thường hoặc phải dọn đến tận một quốc gia khác rời xa hỏi quê hương, y cũng có rất nhiều biện pháp để sinh tồn. Bởi vì Hạ Bách Thâm không phải loại người không để ý đạo đức như vậy, chí ít không có khả năng mạnh mẽ dồn y vào chỗ chết.
Thế nhưng Sở Ngôn cũng không lựa chọn làm thế, trái lại tiếp tục chu toàn cùng đối phương.
Lần lượt giao phong đối kháng, kỳ thực từ lần đầu tiên hôn nhau, ngay khi Hạ Bách Thâm nhấn môi mình xuống, Sở Ngôn tuy rằng lập tức đẩy ra thế nhưng trong lòng không có một chút chán ghét nào. Vậy nên y mới có thể chủ động hôn đối phương thêm lần nữa, muốn tìm hiểu rõ cảm giác của bản thân.
—— thật sự một chút cũng không chán ghét.
Kỳ thực còn có tí ti vui vẻ.
Một người chưa từng yêu đương sẽ không biết yêu đương rốt cục là cảm giác gì, bất quá hiện tại Sở Ngôn tựa hồ có chút hiểu được. Đại khái chính là rõ ràng đã giận đối phương đến cực hạn, thế nhưng lúc này lại cứ không kìm lòng được vì đối phương giải vây, muốn tha thứ cho đối phương.
Lúc ôm nhau, Sở Ngôn có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim trong lòng ngực Hạ Bách Thâm.
Ôm một lát, theo lý thuyết nên động tình làm ra những hành động khác, thế nhưng ngay khi Hạ Bách Thâm cho rằng có thể tiến hành bước tiếp theo, Sở Ngôn chợt đẩy người ra.
Hạ Bách Thâm kinh ngạc nhìn lại, chợt nghe Sở Ngôn nói: “Kỹ năng tán tỉnh vừa rồi không tệ, lời đường mật cũng nói rất tốt. Ừ.., hiện tại xuống đến 79% rồi.”
Trọng tâm câu chuyện thoáng cái trở về nguyên điểm, Hạ Bách Thâm nhịn không được thấp giọng cười ra tiếng, hỏi: “Ít như vậy?”
Sở Ngôn nhướn mày: “Chẳng lẽ anh còn muốn tăng thêm?”
Hạ Bách Thâm lập tức lắc đầu.
Sự xúc động vừa rồi chỉ đặt trong lòng chứ không phải lập tức tan biến, tiếp theo hai người lại nắm tay nhau cùng trở về.
Mà đáng để tâm chính là, suốt nửa tháng nay Hạ Bách Thâm cũng từng muốn nắm tay đối phương tản bộ nhưng trước sau đèu không thực hiện được, lần này coi như chân chính thành công.
Tản bộ một hồi, Hạ Bách Thâm hỏi: “Làm thế nào mới có thể kéo điểm nhiều hơn một chút?”
Sở Ngôn kỳ thực còn chưa thoát khỏi sự cảm động vừa nãy, nghe được lời này theo bản năng liền muốn nói tựa như lúc nãy cũng không tệ, chí ít hiện tại trong lòng y vẫn đang ấm áp tê dại, ngay cả điểm giận dỗi cũng quên mất phải đề cao.
Thế nhưng làm sao có thể thực sự nói như vậy chứ? Nếu nói ra người này còn không nhếch đuôi thẳng lên trời sao!
Vậy nên Sở Ngôn ngẫm nghĩ một hồi, nói: “Biết năm đó Hứa Dịch Thư đã làm thế nào theo đuổi được Tô Ngọc Quang chứ?”
Hạ Bách Thâm sửng sốt: “Cái gì?”
Sở Ngôn nói: “Cứ như vậy, tôi cảm thấy rất tốt.”
Giữa màn đêm thâm thúy mê người, Sở Ngôn khẽ nhếch khóe môi, thầm nghĩ: Hứa Dịch Thư chính là cao thủ tình trường, thủ đoạn tán tỉnh nghe kể lại đều rất cao cấp, người bình thường không thể chống đỡ. Coi như là thật muốn tha thứ cho anh… ừ, cũng nên trả giá một chút đi.
Mà Hạ Bách Thâm lại nghĩ đến: Hứa Dịch Thư? Hình như đã từng mua tặng Tô Ngọc Quang một gallery tranh, hơn nữa còn tổ chức một buổi triển lãm tranh trên toàn cầu cho đối phương… Ừ, hiểu.
Hôm sau, khi Sở Ngôn tới phim trường trước mắt liền tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi. Cùng lúc đó, 《Tiếng vọng nơi góc biển》 cũng đã công chiếu được một tháng, doanh thu phòng vé cực cao, tiếng hoan nghênh nhiệt liệt, vào ngày cuối cùng của tháng thậm chí còn vượt qua một bộ phim thương mại bom tấn, trở thành quán quân phòng vé tháng này của Hoa quốc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.