Sau khi kết thúc tang lễ, Triển Mộ theo Thương Trung Tín đi tới một khoảng đất trống. 
Nơi này vắng vẻ, yên tĩnh hoang vu, thậm chí muốn bắt gặp một chiếc xe đi lại qua đây cũng khó. 
Hai người một trước một sau giẫm lên bùn trên đất. Đột nhiên, người đàn ông phía trước anh dừng lại. Một giây kế tiếp, nòng súng lạnh lẽo đã chống lên trên trán của anh. 
Mặc dù chiều cao của Thương Trung Tín không bằng anh, nhưng một người đàn ông đã gần năm mươi, cả người lại tản ra sát khí nồng đậm, Triển Mộ cũng không xa lạ gì với cảm giác này. 
Tầm mắt anh hướng về phía khẩu Glock 18 đường kính 9 ly trên tay ông. Có thể nói, súng lục có gắn nòng giảm thanh, khi đạn bắn ra thì độ chính xác và lực đâm xuyên đều sẽ bị giảm xuống. 
Thương Trung Tín cũng biết điều này, cho nên vừa mới bắt đầu liền dí họng súng lên trán anh. Khoảng cách gần như vậy sẽ trở thành vết thương trí mạng. 
"Bác Thương, chú làm vậy là có ý gì?" Liếc ông một cái, vẻ mặt Triển Mộ không thay đổi hỏi. 
Sắc mặt Thương Trung Tín tái xanh, tay bóp cò súng khẽ run: "Triển Mộ, không cần giả vờ ngu ngốc với tôi." 
Thấy ông chậm chạp không có bóp cò súng, khóe miệng Triển Mộ hiện lên nụ cười. 
Chuyện Thương Trung Thời và chị dâu thông dâm, suy nghĩ ngông cuồng muốn giết anh trai. 
Nếu ngay cả anh cũng có thể tra được, vậy thì lam sao có thể lừa gạt được Thương Trung Tín. 
"Cậu cho rằng tôi không dám giết cậu sao?" Thương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thuong-lam/1658928/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.