Xế chiều hôm đó, Trình Anh được đưa vào phòng cấp cứu.
Sau khi nhận được tin tức, Triển Mộ chạy tới rất nhanh.
Thương Lam đứng ở trong góc, đầu tóc rối bù, ánh mắt đờ đẫn nhìn đèn đỏ ở trên tường.
Đoán rằng do cô quá sợ hãi, anh tự tay vuốt mái tóc của cô, an ủi: "Yên tâm đi, cô ấy không có việc gì." Ngay khi thấy vết máu trên quần áo cô thì anh lo lắng hỏi: "Em có bị thương không?"
Không biết có phải do ảo giác hay không, khi chạm vào cô anh liền cảm thấy cô khẽ run rẩy.
Lúc này chị Lưu bước ra từ trong thang máy, nhìn chằm chằm vết máu trên người Thương Lam, sắc mặt chị chợt thay đổi: "Cậu . . . . Cậu chủ, thật xin lỗi, con . . . . con tôi xảy ra chút chuyện. . . . . . Nếu tôi không đi đã không xảy ra chuyện như vậy. Thật xin lỗi. . . . . . Thật sự xin lỗi. . . . . ."
Chị vừa nói vừa rơi nước mắt. Chồng chết sớm, con trai lại không có tiền đồ, vì chút chuyện mà đánh nhau với người ta đến mức phải nằm viện. Hiện tại tất cả gánh nặng trong nhà đều đè lên trên vai chị. Nếu như mất đi công việc này, chị thật sự không biết phải làm sao.
"Thôi, chị về trước đi." Triển Mộ khoát tay, dáng vẻ không giống như đang cân nhắc.
". . . . .Cậu chủ." Vẻ mặt chị Lưu lộ ra lo lắng, thấp thỏm nhìn anh một cái.
"Trở về đi, ngày mai quay lại đi làm."
Chị Lưu nghe vậy, trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thuong-lam/1658926/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.