Ánh mặt trời giữa trưa nghiêng qua cửa sổ, xuyên thấu qua bóng cây mà chiếu vào. Chị Lưu tắt vòi nước, lau sạch sẽ tay đi ra ngoài.
Trong phòng khách quanh quẩn tiếng cười của Tiểu Đinh Đương. Chị kéo xuống chiếc tạp dề, quay người lại chú ý tới Thương Lam đang nằm ở trên ghế sa lon, thuận miệng mà hỏi: "Hôm nay thơi tiết rất tốt, Tiểu Lam có muốn ra ngoài đi dạo không?"
Thương Lam mệt mỏi nằm nghiêng, nghe được âm thanh của chị thì tai khẽ giật giật, sau đó miễn cưỡng lật người, ngón tay của mình tiếp tục lật tìm.
Cạnh TV có để một hộp DVD.
Chị Lưu nhìn Anime đang phát, ánh mắt lại một lần nhìn mấy cái đĩa trên mặt bàn. Trên đó là tập đĩa mà Triển Mộ cố ý mua về, nói là cho Thương Lam giải buồn.
Thương Lam ngáp một cái, không có hứng thú với bộ phim Anime đang chiếu, cặp mắt to long lanh thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa.
"Dì! Khi nào thì chú trở lại ?"
Cô xoa xoa đôi mắt ngồi dậy từ trên ghế salon, nhận lấy nước ấm chị Lưu đưa tới, để lên môi thổi thổi một chút rồi uống.
Lướt qua ba vai chị Lưu, ánh mắt cô dừng lại trên kệ giày ở cửa. Nơi đó đặt vài đôi giầy da chỉnh tề, tất cả đều là kiểu dáng thường ngày Triển Mộ hay đi. . . .
"Có thể cậu chủ phải hai ngày nữa mới trở về." Chị Lưu cầm chiếc ly không, sờ lên bụng đang nhô lên của cô gái.
Thương Lam nhẹ "Ưmh" một tiếng, lại nằm trở về trên ghế sa lon. Cô lười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thuong-lam/1658924/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.