Chương trước
Chương sau
Hôm sau, khi Trần Lệ tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.
"Bà chủ, thức ăn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi." Người giúp việc ở ngoài cửa nhắc nhở.
"Tốt, tôi biết rồi."
Trần Lệ xoa xoa mắt, từ trên giường bò dậy, chú ý thấy gối đầu ở bên cạnh đã trống không, sắc mặt chợt trầm xuống.
Mấy năm trước Thương Trung Tín còn bớt phóng túng, cho dù đi ra ngoài tìm phụ nữ cũng sẽ không ngủ bên ngoài cả đêm. Nhưng gần đây ông càng ngày càng quá đáng, ngay cả chút tôn nghiêm tối thiểu cũng không giữ lại cho chị ta.
Trần Lệ khẽ cắn răng, thay quần áo hàng ngày rồi xuống lầu. Khi hai chân vừa chạm đất, từ bụng dưới truyền đến một trận đau đớn.
Tối hôm qua không biết Thương Trung Thời làm bao lâu, đến cuối cùng chị ta mệt mỏi ngủ mê mang, ngay cả việc ông ta rời đi lúc nào chị ta cũng không biết.
Mà kẻ ngu ngốc Thương Lam kia . . . .
Lúc Trần Lệ xuống lầu chạm phải Thương Hồng, cô ta cầm cái thìa, không vui trừng mắt nhìn Thương Lam đang ngồi ở trên ghế.
"Rốt cuộc chị có ăn hay không?" Trong tay Thương Hồng bê một bát cháo, cô ta xúc một thìa rồi đưa đến miệng cô.
Mà Thương Lam như không nghe thấy lời của cô ta..., cúi đầu nghịch móng tay của mình.
Bộ quần áo không được chỉnh sửa vẫn còn dính một lớp bùn đen. Thương Hồng nhìn kẽ tay cô dính bùn, không cần đoán cũng biết vừa rồi nhất định là kẻ ngốc nghếch này chạy ra vườn hoa nghịch đất rồi.
Vốn là bát cháo nóng còn bốc hơi, nhưng vì Thương Lam không phối hợp mà đã nguội hơn phân nửa. Thương Hồng thấy tà váy của cô bẩn thỉu thì tỏ ra chán ghét lui về phía sau một chút, trong lòng mắng thầm Phùng Nguyên Chiếu lại chạy đi đâu rồi. Hôm nay cô ta rất bận rộn, cũng không có thời gian rảnh rỗi mà lãng phí ở trên người chị mình.
"Nếu chị không ăn thì sau nãy cũng đừng ăn."
Thương Hồng sa sầm mặt xuống, hoàn toàn mất đi tính nhẫn nại. Cô ta cầm cái thìa dừng ở giữa không trung, bỗng nhiên giữ lấy mũi của Thương Lam, cương quyết ép thìa cháo trắng vào trong miệng cô.
Thương Lam cô gắng trốn về sau, cô mếu máo vung tay lên hất bát cháo. Cũng may bát cháo để bên ngoài đã lâu nên nhiệt độ không cao, khi đổ vào trên người Thương Hồng cũng chỉ làm ướt quần đùi của cô ta mà không gây ra vết thương nào.
Nhưng Thương Hồng lại hét lên một tiếng, đứng bật dậy khỏi ghế, giận dữ nói: "Chị làm gì đấy!"
Thương Lam nhìn chằm chằm vào vết bẩn trên váy cô ta, đột nhiên nở nụ cười "Khanh khách".
Thương Hồng cảm thấy tức nghẹn, nghe tiếng cười của cô chỉ cảm thấy chói tai. Thật không hiểu tại sao phải đưa kẻ ngu ngốc này trở về, Triển Mộ thích thì giao cho anh là được rồi, sao phải mang về nhà mình cho mệt chứ?
Hừ.
Bị ấm ức lại không phải là Thương Trung Tín. Kể từ khi đưa Thương Lam trở về, việc chăm sóc đều do mình và dì Lệ thay phiên nhau làm!
Nghĩ tới đây Thương Hồng nổi giận, người chị gái này lúc không ngu ngốc cũng không làm được chuyện gì tốt, hiện tại trở nên ngu ngốc thì càng làm người ta đáng ghét.
Thương Lam vươn tay níu lấy váy Thương Hồng, bàn tay dính dầy bùn đất dính lên, thấy Thương Hồng không có phản ứng, cô cười vô tâm ròi vươn tay ra . . . .
Ánh mắt Thương Hồng rơi xuống làn váy bị giày vò của mình, tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng, trong mắt thoáng qua sự tàn nhẫn, cô ta giờ cao cánh tay, chuẩn bị giáng xuống mặt Thương Lam. . . .
Trần Lệ đứng ở xa thu hết vào mắt, chị ta đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ, lời đến miệng liền nuốt vào trong.
"Dừng tay!"
Lúc này, Thương Trung Tín từ bên ngoài trở lại, mới vừa vào cửa liền thấy một màn như vậy.
Ông quát lên: "Thương Hồng! Con không nghe thấy lời của ba sao? !"
"Ba . . . . . Ba." Thương Hồng hoảng hốt, tức giận thu tay lại.
"Mới vừa rồi con muốn làm gì chị gái của con?" Thương Trung Tín buông trong tay cặp tài liệu.
Trần Lệ âm thầm hừ lạnh, nhìn nét mặt tràn đầy sức sống kia, người sáng suốt nhìn vào cũng biết tối hôm qua ông đi đâu.
Thương Hồng bất mãn nói: "Ba, là chị ấy làm dơ váy của con trước."
Thương Trung Tín lườm cô ta một cái: "Vì một cái váy mà con động chân động tay đánh người sao?"
Đối mặt với sự chất vấn của ba mình, Thương Hồng uất ức quay mặt đi, chuyện này không phải chỉ vì vấn đề chiếc váy. . . .
Trần Lệ trầm mặc đi tới, thu dọn hết mảnh chén trên mặt đất, bởi vì Thương Trung Tín trở về, không khí cả nhà họ Thương trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
Thương Hồng cố gắng kéo làn váy của mình về, nhưng Thương Lam nắm quá chặt, bàn tay cố chấp túm chặt tấm vải trong tay, không ngừng lau chùi vào đó.
Thương Hồng nhìn Thương Trung Tín nhờ giúp đỡ, uất ức chép miệng: "Ba, người nhìn xem."
"Tiểu Lam, nghe lời, mau buông váy em con ra." Trần Lệ cất xong bát đũa, lại gần gỡ từng ngón tay của Thương Lam ra.
Thương Lam cười khúc khích, còn tưởng là hai người này tới đây chơi với mình, không những không buông tay, ngược lại liền lôi kéo quần áo của Trần Lệ.
Thương Trung Tín nhìn bộ dáng ngu ngốc của con gái mình, trong lòng càng cảm thấy đau lòng. Ông đi tới sờ lên mái tóc ngắn ngang tai, hiền lành nói: "Tiểu Lam, buông tay."
Có lẽ bên trong Thương Lam luôn có một sự tôn kính giành cho Thương Trung Tín, cho nên nghe thấy tiếng của ông thì không tự chủ buông lỏng tay ra.
Cô mở to đôi mắt tròn trong suốt, ngoan ngoãn ngồi xuống, mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Thương Trung Tín. Dưới ánh nhìn nghiêm túc của ông, nàng cúi đầu tiếp tục nghịch ngón tay của mình.
Thương Hồng thu về làn váy bị vò bẩn, tuy trong lòng có chút không cam lòng nhưng ngại Thương Trung Tín đang ở đây nên cô ta không dám làm càn, chỉ có thể kìm nén một bụng khó chịu nén ngồi vào một bên.
Thương Trung Tín lấy bát cháo tráng trên bàn, hỏi: "Đây là thứ để cho con bé ăn sao?" Ông khuấy chiếc thía trong cháo, ấn đường vừa nhíu: "Sao lại chỉ ăn cái này?"
"Bác sĩ nói mấy tháng này nên cho con bé ăn thanh đạm một chút, như vậy mới có lợi cho vết thương." Trần Lệ vừa định nhận lấy chén trong tay Thương Trung Tín, lại bị ông ngăn cản.
"Để anh." Đuôi lông mày vừa động, xúc một thìa cháo đưa tới khoé miệng Thương Lam: " Há mồm."
Không chỉ là Trần Lệ, ngay cả Thương Hồng ngồi ở một bên cũng chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của Thương Trung Tín.
Thương Lam chớp mắt mấy cái, gương mặt ngây thơ nhìn mái tóc Thương Trung Tín đã điểm những sợi bạc, cái miệng nhỏ khẽ mở ngậm lấy thìa cháo.
Thương Trung Tín vô cùng hài lòng vì cô nghe theo, lại múc một thìa đưa đến miệng cô.
Nhất thời, không gian đường như hiện lên một sự ấm áp.
Thương Trung Tín nào có để ý đến suu nghĩ của người khác, ông cũng chỉ muốn giảm bớt cảm giác áy náy của mình thôi.
Mà sau khi đút được mấy thìa, đột nhiên ông phát hiện Thương Lam ăn vào nhưng chỉ là nhẹ nhàng ngậm trong miệng, không có nuốt hết xuống.
Ông để cái thìa xuống, ở trước mặt cô làm động tác nhai nuốt, nói: "Tiểu Lam, nuốt xuống."
Thương Lam chớp mắt mấy cái, học dáng vẻ của ông nhai nhai, phồng má ừng ực nuốt xuống cháo trắng trong miệng.
Thương Trung Tín khen ngợi vuốt đầu cô, mái tóc vừa đen vừa dài trong lòng bàn tay liền cảm thấy mềm mại nhẵn nhụi, trơn trượt như đang vuốt lông thỏ.
Làm xong, Thương Lam chép chép cái miệng nhỏ nhắn, hai mắt nhìn chằm chằm chén trong tay ông.
Nhắc tới cũng lạ, ngày thường một bữa cơm cũng phải giày vò hơn nửa ngày. Nhưng khi Thương Lam gặp Thương Trung Tín lại có thể biết tự giác thu lại tính khí . . . .
Thương Trung Tín vội vàng xúc một thìa đến, Thương Lam bông nhiên trở nên phối hợp, trong chốc lát liền ăn hết hơn phân nửa chén cháo.
Cô ở lên, ngậm thìa cháo cuối cùng mà Thương Trung Tín đút cho, nhưng lại không chịu nuốt vào trong bụng.
Thương Trung Tín nhíu lông mày, lại làm mẫu một lần động tác nuốt.
Lần này Thương Lam không có "Học theo" nữa, cô ngậm ở trong miệng, vô luận Thương Trung Tín nói thế nào cũng không muốn nuốt xuống.
Đúng lúc Thương Trung Thời đi xuống từ trên lầu, ông ta ngáp một cái, dáng vẻ như đã được ngủ no nê, miễn cưỡng nói: "Anh, anh đã về rồi sao?"
"Ừ." Thương Trung Tín tiếp tục để ý đến Thương Lam: "Tiểu Lam ngoan, mau nuốt xuống."
Thương Trung Thời nhíu chặt lông mày, ánh mắt chạm đến cô gái cách đó không xa thì khuôn mặt trở nên xám xịt. . . .
Tối hôm qua Trần Lệ dụ dỗ một lúc lâu mới đưa được cô về phòng, Thương Trung Thời nhìn vào đôi mắt to trong suốt của Thương Lam, âm thầm suy tư, nếu như nha đầu này không phải là một kẻ ngu, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.
Mà khi ánh mắt của hai người giao nhau trong không khí, đột nhiên Thương Lam nở nụ cười "Hì hì" một tiếng, miếng cháo trắng ngậm trong miệng toàn bộ phun lên trên mặt Thương Trung Tín.
Nước cháo theo sợi tóc nhỏ xuống, hạt cháo dính đầy trên đầu và mặt ông, nhìn chật vật không chịu nổi.
Thương Trung Tín ngỡ ngàng mất một lúc, đợi sau khi lấy lại tinh thần, tay đang cầm thìa trở nên cứng ngắc, khóe miệng thoáng cười đột nhiên tan biến.
Ngay cả Thương Hồng ngồi ở xa cũng có thể cảm nhận được sự tức giận toát ra ở trên người ông, không nhịn được ngồi im trên ghế.
Nhưng Thương Lam thì ngược lại, cô nhìn Thương Trung Thời đứng ở trên cầu thang mà cười "Khanh khách", vỗ tay. . . .
Trên trán Thương Trung Thời rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh, trong mắt hiện lên sát ý.
Thương Trung Tín đưa lưng về phía cầu thang nên không để ý thấy vẻ mặt của em trai. Ông gạt đi nước cháo ở trên mặt, ánh mắt bén nhọn như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Trần Lệ bưng bát đũa ra ngoài, từ xa nhìn thấy Thương Trung Thời chỉ cảm thấy sắc mặt ông ta không tốt lắm, đến khi chị ta nghe được tiếng cười và tiếng vỗ tay của Thương Lam thì trong nội tâm chợt run lên, chén đũa trong tay đột nhiên rơi xuống đất.
"Choang" một tiếng, khiến cho mọi người trong phòng khách nhìn chăm chú.
Thương Lam thấy Trần Lệ, tiếng cười càng lớn, ánh mắt không ngừng nhìn về phía hai người. . . .
Giờ khắc này, Thương Trung Thời hận không thể trực tiếp bóp chết cô, cũng thật may là Thương Trung Tín đang tức giận nên không để ý đến này bên.
"Thương Lam!" Thương Trung Tín phẫn nộ quát.
Nhưng bây giờ nha đầu này lại không có nửa điểm phản ứng, chỉ cười tự nhiên, mà trong mắt Thương Trung Tín thì nụ cười của cô thật châm chọc.
Thói quen thường ngày làm ông chủ ra lệnh cho người khác của ông lại bị một kẻ ngu ngốc không để vào trong mắt, cảm giác kia giống như dáng vẻ oai nghiêm không có chỗ thể hiện khiến cho ông tực giận mà không làm gì được . . . .
"Câm miệng." Thương Trung Tín càng nhìn cô càng tức giận, cầm chén cháo trên bàn ném xuống đất, mảnh vỡ bắn ra xung quanh, mấy mảnh bắn lên bắp chân trắng nõn của Thương Lam làm da bị xước.
Mà tiếng đồ sứ rơi xuống đất thành công ngăn được tiếng cười của cô.
Thương Lam vô tội nhìn về phía Thương Trung Tín, đôi chân bị thương lui về phía sau.
Cô căn bản không biết mình đã làm sai cái gì.
Thương Trung Tín nhận lấy khăn giấy Trần Lệ đưa tới, dùng sức lau chùi hết nước đọng ở trên mặt, ông đang làm gì đây chứ?
Tự nhiên lại tức giận với một kẻ ngốc sao?
Nghĩ đến điều này, Thương Trung Tín vò tờ giấy trong tay thành một cục, nặng nề ném ở dưới chân.
Trần Lệ đi theo phía sau ông nói: "Cơm trưa đã làm tốt."
Thương Trung Tín hít sâu một hơi, quyết tâm đè nén sự không vui, hừ lạnh nói: "Tôi không đói bụng, không ăn."
Sau khi ông nói xong thì xoay người trở về phòng, khi trên lầu truyền tới một tiếng đóng cửa thì tất cả mấy người ở bên dưới đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Trần Lệ tìm hòm thuốc đến xử trí đơn giản vết thương cho Thương Lam, Thương Hồng đứng ở một bên nhìn với vẻ mặt khinh thường.
Kẻ ngu ngốc này ngoài việc gây phiên toái cho họ thì còn biết làm cái gì?
Mà Thương Trung Thời ngồi vào bên cạnh bàn cơm ăn ngốn nghiến, khi ánh mắt nhìn chằm chằm Thương Lam , trong mắt chợt loé lên sự ác độc.
. . . . . .
Gần tối, sau khi Thương Trung Tín suy tính hơn nửa ngày, rốt cuộc quyết định gọi một cuộc điện thoại cho Triển Mộ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.