Hôm sau, khi Trần Lệ tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao.
"Bà chủ, thức ăn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi." Người giúp việc ở ngoài cửa nhắc nhở.
"Tốt, tôi biết rồi."
Trần Lệ xoa xoa mắt, từ trên giường bò dậy, chú ý thấy gối đầu ở bên cạnh đã trống không, sắc mặt chợt trầm xuống.
Mấy năm trước Thương Trung Tín còn bớt phóng túng, cho dù đi ra ngoài tìm phụ nữ cũng sẽ không ngủ bên ngoài cả đêm. Nhưng gần đây ông càng ngày càng quá đáng, ngay cả chút tôn nghiêm tối thiểu cũng không giữ lại cho chị ta.
Trần Lệ khẽ cắn răng, thay quần áo hàng ngày rồi xuống lầu. Khi hai chân vừa chạm đất, từ bụng dưới truyền đến một trận đau đớn.
Tối hôm qua không biết Thương Trung Thời làm bao lâu, đến cuối cùng chị ta mệt mỏi ngủ mê mang, ngay cả việc ông ta rời đi lúc nào chị ta cũng không biết.
Mà kẻ ngu ngốc Thương Lam kia . . . .
Lúc Trần Lệ xuống lầu chạm phải Thương Hồng, cô ta cầm cái thìa, không vui trừng mắt nhìn Thương Lam đang ngồi ở trên ghế.
"Rốt cuộc chị có ăn hay không?" Trong tay Thương Hồng bê một bát cháo, cô ta xúc một thìa rồi đưa đến miệng cô.
Mà Thương Lam như không nghe thấy lời của cô ta..., cúi đầu nghịch móng tay của mình.
Bộ quần áo không được chỉnh sửa vẫn còn dính một lớp bùn đen. Thương Hồng nhìn kẽ tay cô dính bùn, không cần đoán cũng biết vừa rồi nhất định là kẻ ngốc nghếch này chạy ra vườn hoa nghịch đất rồi.
Vốn là bát cháo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thuong-lam/1658914/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.