Editor: Thiên Y
Kể từ khi bị trật chân ở trong bệnh viện, thái độ của Triển Mộ khiến Thương Lam có cảm giác cô không phải bị thương ở chân mà là toàn thân.
Giống như hiện tại.
"Em có thể tự mình tắm được." Cô giãy giụa ở trong lòng anh.
"Em bị trật chân chứ không phải trẹo tay!"
"Anh biết." Triển Mộ ôm cô đi vào trong phòng tắm.
Thương Lam tránh không được, nhìn một bên mắt cá chân ẩm ướt của mình. Đó là do lúc vừa mới về, Triển Mộ tự tay xoa rượu thuốc cho cô. Quen biết đã vài chục năm, cô dĩ nhiên hiểu được tính tình của anh. Người này nhìn bên ngoài thì lịch sự, nhưng thật ra bên trong là một con người rất khó xoay chuyển, một khi đã kiên định cái gì thì dù cô có nói có khản cổ cũng không lay chuyển được anh.
Tiếng nước chảy rào rào truyền tới bên tai, Thương Lam được đặt lên một cái ghế nhỏ. Anh vuốt lại tóc của cô, đặt xuống một hôn, rồi mới đi xả đầy nước vào bồn tắm.
"Em muốn tự cởi hay để anh giúp em cởi?" Triển Mộ thử nước ấm, xoay người lại dò hỏi.
"Em có thể tự cởi." Thương Lam níu lấy cổ áo không buông, cảnh giác nhìn về phía người đàn ông cách mình mấy bước chân.
" Trơn, không để anh giúp em, một lát mà ngã xuống thì làm thế nào?" Anh thở dài, nhìn ánh mắt phòng bị của cô, tựa như đang nhìn một đứa bé không nghe lời.
"Ngoan nào! Nhìn bộ dạng này của em, cho dù anh muốn làm cái gì cũng không được, không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thuong-lam/1658904/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.