Chương trước
Chương sau
Rốt cuộc Ôn Dĩ Thâm là mẫu người đàn ông thế nào?
Ngoại hình của anh ta xuất chúng, nói năng ưu nhã học thức uyên bác, mỗi một động tác luôn toả ra dáng vẻ tự nhiên lại sang trọng.
Anh ta tự nhận mình là một thầy giáo dạy mĩ thuật ở trong trấn nhỏ, vẽ cũng rất tốt. Thương Lam cũng đã từng gặp anh ta ôm giá vẽ ra ngồi ở bờ biển một buổi chiều hoàng hôn. Nếu như nói Triển Mộ giống như là đáy biển sâu, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo người khác xuống mà nuốt chửng, vậy thì Ôn Dĩ Thâm chính là một suối tinh khiết và thanh mát.
Cử chỉ nho nhã, ngoại hình thu hút, thậm chí anh ta không cần làm cái gì, chỉ cần lẳng lặng đứng một bên cũng khiến người ta có cảm giác thư thái.
Thật ra bốn năm ngắn ngủi không thay đổi được cái gì, khi Thương Lam đặt chân lên cảng biển thành phố B một lần nữa, cô không cảm thấy vui sướng khi trở lại chốn cũ, ngược lại bởi vì thời gian lắng đọng, trong lòng cũng có nhiều mâu thuẫn hơn so với trước.
Cô cự tuyệt ý tốt của Ôn Dĩ Thâm, tìm một phòng trọ đơn sơ để thuê tạm trước, dù sao với khả năng kinh tế của cô bây giờ không thể thuê nổi một khách sạn có giá vài trăm một đêm được.
Ôn Dĩ Thâm xách theo hành lý đi theo phía sau cô, nhất quyết không bỏ qua mà khuyên nhủ: " Tiểu Lam! Em theo anh ở khách sạn đi, nơi này an ninh không tốt, anh không yên lòng em . . . ."
Thương Lam không để ý đến anh ta, nhận lấy chiếc chìa khoá của chủ cho thuê nhà liền đi lên trên lầu. Mỗi một tầng ở đây sẽ có hai gian phòng đối diện nhau, không gian không lớn, những người thuê phòng ở đây đa số là học sinh ở xung quanh.
Lầu dưới có một quán đồ ăn, buôn bán không phải quá tốt, ngồi ở cửa trông quán chính là một ông già, nhàn rỗi không chuyện gì thì xua tay đuổi mấy con ruồi bay xung quanh.
Cô thở hổn hển bò lên lầu sáu, chỉ một đoạn lộ trình cũng khiến toàn thân cô toát mồ hôi.
Một chiếc khăn tay được đưa đến từ phía sau lưng, hiếm khi có thể thấy được Ôn Dĩ Thâm vận động, vậy mà sau cả đoạn đường lại không thấy anh ta mặt đỏ, hơi thở không gấp, khóe miệng vẫn nở nụ cười tươi như cũ.
Thương Lam không khách khí nhận lấy lau mồ hôi trên trán nhưng trong lòng rất kinh ngạc, giờ là thời buổi nào rồi mà vẫn còn người đàn ông cầm chiếc khăn tay bên mình. . . .
Gian phòng rất nhỏ, ngay cả một phòng khách cũng không có, sau phòng bếp chính là phòng ngủ, chiếc giường đơn chiếm phần lớn không gian bên trong, cô nghiêng người nhìn vào nhà vệ sinh bên trong một chút, bên trong còn dư lại một số đồ dùng tắm rửa, đại khái đoán được người thuê phòng trước đó là con gái.
Ôn Dĩ Thâm nhíu chặt mày đứng ở ngoài cửa, trong không gian chật chội bức bối, đồ dùng đơn sơ khiến cho người ta vừa xem liền hiểu ngay. Anh ta mở miệng, nhưng khi nhìn thấy cô gái để hành lý xuống, bắt tay vào sửa sang lại phòng, lời vừa tới miệng liền thu về.
Anh ta không hiểu Thương Lam. Tại sao cô gái nhỏ lại có thể cố chấp như vậy? Ở bên cạnh anh ta, cho dù cô muốn ở 'phòng tổng thống' cũng không thành vấn đề, cần gì phải uất ức bản thân ở nơi nhỏ bé thế này.
Thương Lam xoay chiếc khăn lau chùi tủ ở đầu giường đến xung quanh. Sau khi lót một lớp báo vào bên trong, cô mới để quần áo của mình vào. Ngẩng đầu lên, cô mới chú ý đến Ôn Dĩ Thâm vẫn còn đứng ở cửa, liền nói: " Dĩ Thâm! Chỗ này rất tốt, anh không phải cần phải lo lắng cho em."
Điều kiện có chút đơn sơ, nhưng may mắn là tiện nghi, cô âm thầm tính toán.
Tiền gửi ngân hàng của mình, sau khi nộp tiền thuê phòng thì phần còn lại cũng chỉ đủ hai tháng chi tiêu, tiếp theo cô phải nhanh chóng tìm việc để sống qua ngày rồi.
Thấy dáng vẻ Ôn Dĩ Thâm muốn nói lại thôi, Thương Lam lắc đầu nhìn anh. Đối mặt với tiền tài ở phía trước, khó ai giữ được kiên trì. Cô hi vọng quan hệ giữa hai người được xây dựng bình đẳng, nếu cô có sức lực, tại sao lại phải phụ thuộc vào đàn ông.
Nhớ tới đoạn hôn nhân thất bại đời trước, cô cũng phải gánh chịu một phần rất lớn trách nhiệm trong đó. Đừng nói Triển Mộ, ngay cả cô cũng xem thường mình lúc đó. Một người sợ nặng nhọc, sợ phải chịu trách nhiệm, cuộc sống tiểu thư phụ thuộc vào người khác để sống thì không có tư cách yêu cầu được đối xử ngang hàng . . . .
Ôn Dĩ Thâm nhún nhún vai, thấy không thuyết phục được cô, chỉ có thể xoay người đi xuống dưới lầu. Khi Thương Lam tưởng anh ta đã rời đi rồi thì tại cửa cầu thang truyền đến tiếng bước chân một lần nữa, sau đó chính là bóng dáng của Ôn Dĩ Thâm.
Anh ta giơ cái chìa khóa trong tay đến trước mặt cô, lôi kéo hành lý đi vào gian phòng cách vách.
Gía cả ở trong nội thành của thành phố B không cao lắm, nhưng vì tiết kiệm tiền, Thương Lam vẫn quyết định đi ra ngoài mua ít thức ăn về nấu. Đối diện với siêu thị to lớn với rất nhiều đồ, cô lựa chọn đi thêm một đoạn đến khu chợ ở cách một con phố.
Ôn Dĩ Thâm thảnh thơi đi theo một bên, giống như cảm thấy địa phương nhỏ này cũng thú vị, thậm chí ngồi chồm hổm bên cạnh cô, cùng nhau chọn cá trích trong chậu.
Anh ta hứng thú nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ thường ngày đang trả giá, đôi mắt trợn tròn giả bộ hung tợn đang nhìn chằm chằm người ta, ngược lại thật sự có thể hù doạ người bán hàng. Cuối cùng, khi bọn họ đi ra khỏi chợ, Ôn Dĩ Thâm cảm thấy có chút không nói lên lời, hai tay xách theo chiến lợi phẩm nặng trĩu. Anh ta chưa bao giờ biết, thì ra là chỉ cần bớt chút tiền là có thể mua được một bữa ăn phong phú như vậy.
Thương Lam không có chú ý đến suy nghĩ trong lòng anh ta, chỉ đứng yên lặng một bên đếm lại số tiền trong túi mình. Lúc đi ngang qua cửa siêu thị thì cô chợt dừng lại.
Từ góc độ của Ôn Dĩ Thâm, chỉ thấy cô gái vừa rồi còn hùng hổ như biến thành một thiếu nữ xinh đẹp rụt rè trong nháy mắt. Khuôn mặt cô đỏ bừng nhìn về phía anh ta, có chút xấu hổ nói: " Dĩ Thâm! Anh có thể đứng ở cửa chờ em được không . . . Em muốn mua chút đồ."
" Sao không cùng vào?" Ôn Dĩ Thâm cắn môi, không để ý mà nói: " Vừa đúng lúc anh cũng cần mua thêm một số đồ dùng hằng ngày."
Nụ cười trên mặt Thương Lam cứng đờ, anh ta không cho cô cơ hội từ chối, xách theo hai túi đồ to bước vào siêu thị.
Thương Lam sửng sốt đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát, nhìn bóng lưng anh ta đi càng ngày càng xa, chỉ có thể yên lặng bước theo.
Ôn Dĩ Thâm kéo xe đẩy đi ở phía trước, tiện tay nhặt một số thứ, cứ những cái đắt tiền nhất thì bỏ vào giỏ đồ. Mà ánh mắt của Thương Lam vẫn len lén nhìn về chỗ để băng vệ sinh bên tay phải. Tính toán thời gian thấy kì kinh nguyệt của mình cũng sắp đến rồi, vốn định một mình vào đây chuẩn bị mua những thứ đồ riêng tư này, nhưng xem ra chỉ chỉ có thể đợi thêm hai ngày nữa, lúc anh ta không có ở đây thì quay lại mua. . . .
Thương Lam cầm một chiếc khăn lông nhìn có vẻ tốt và một chút đồ rửa mặt ở trên giá ném vào trong giỏ.
Nghe thấy tiếng động, Ôn Dĩ Thâm quay đầu lại nhìn cô một cái. Không gian các gian hàng trong siêu thị không lớn, cho nên anh ta không tìm được hãng mà anh ta thường dùng, đành phải chọn thương hiệu đắt tiền nhất, mặc dù chất lượng không bằng một góc của hàng cao cấp nhưng cũng được cái là tiện lợi.
Thừa dịp lúc Thương Lam chạy đến khu thực phẩm, Ôn Dĩ Thâm lấy đồ nào đó của cô ném vào giỏ, nhìn từng kiểu dáng một, cuối cùng chọn mấy loại nhãn hiệu coi như không tệ rồi bỏ vào giỏ mua đồ, sau đó còn để vật dụng của mình chồng lên phía trên.
Thương Lam cầm bình xì dầu trở lại, anh ta làm như không có chuyện gì xảy ra, đứng bên cạnh chọn quần lót của mình. . . .
Thấy thế mặt cô đỏ lên, không dám đến gần, chỉ đứng ở cửa ra vào để chờ.
Cho đến khi tính tiền, cô mới phát hiện không ổn, cố chấp ôm giỏ đồ nói với Ôn Dĩ Thâm: " Để em thanh toán."
Ôn Dĩ Thâm không để ý cô, cười đưa tấm thẻ cho nhân viên thu ngân, trực tiếp kết thúc việc thanh toán.
Thời tiết nóng bức, không ít người hóng mát đến siêu thị.
" Hết bao nhiêu tiền? Em trả lại cho anh." Thương Lam chạy chậm phía sau anh ta hỏi.
Ở trong mắt người ngoài, sự tiết kiệm của Thương Lam có chút keo kiệt, đặc biệt là đối với chính mình. Làm gì có con gái nhà ai bỏ ra mấy tệ để mua một bánh xà phòng để rửa mặt, trong thời tiết mùa đông lạnh giá mà không mua nổi một sản phẩm dưỡng da, cũng may trời sinh da cô đẹp hơn da người bình thường.
Nhưng đây cũng chỉ vì do còn trẻ. Ôn Dĩ Thâm thả chậm bước chân, âm thầm tính toán, suy nghĩ về phúc lợi của mình sau này, không thể để cô tuỳ ý chà đạp nữa.
" Dĩ Thâm! Anh đừng như vậy." Cô giữ lấy tay anh nói: " Anh để cho em trả."
Ôn Dĩ Thâm dừng lại, có chút không hiểu. So với những người đàn ông khác, anh ta hơn về nhiều mặt, tướng mạo tốt, gia thế tốt, phải nói chưa từng có người phụ nữ nào từ chối. So với những người bạn gái trước của anh ta, có ai mà không vắt óc suy tính muốn lấy lợi ích từ chỗ anh ta, chẳng ai giống như cô . . . .
Cô gái nhỏ này thật là bướng bỉnh muốn chết.
Ôn Dĩ Thâm ở trong lòng kết luận.
Bình thường nhìn hiền lạnh yếu ớt, nhưng ai ngờ khi nhắc đến phương diện này cô tựa như con trâu, dù một chút uốn nắn cũng không xoay chuyển.
" Tiểu Lam." Anh ta thở dài: " Anh hiểu ý của em, nhưng anh là đàn ông, anh càng hy vọng em có thể dựa vào anh."
Anh ta đã quyết định không cầm tiền của cô, cô cũng hết cách rồi, cuối cùng chỉ có thể đi theo anh ta trở về phòng trọ.
Gần tối, khi Thương Lam đang bận việc ở trong bếp, Ôn Dĩ Thâm liền cởi giày nằm ở trên giường của cô, dựa vào tường lật xem tạp chí ở trong tay. Bất tri bất giác, người đàn ông giống như rất mệt mỏi, nhắm mắt lại liền ngủ say.
Đợi đến khi trời dần tối đen, canh cá trong nồi cũng chín, cô mới lấy bát đũa mua từ chợ về rửa sạch sẽ. Sau khi dọn dẹp xong, cô liền lẳng lặng đi tới bên giường.
Nhìn thấy người đàn ông hình như là mệt mỏi thật sự, trong lúc cô đang do dự không biết có nên gọi anh ta tỉnh dậy hay không thì đột nhiên anh ta mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau, cô giật mình, thu lại cánh tay đang vươn đến giữa không trung, trên mặt thoáng qua vẻ lúng túng: " Cơm. . . . . . Làm xong."
Không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm giác ánh mắt Ôn Dĩ Thâm nhìn cô của hơi doạ người.
Không gian phòng trọ nhỏ hẹp, ngay cả nơi bày biện bàn ăn cũng không có. Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể tìm mấy tấm bìa lớn gấp lại xếp thành chỗ ngồi, cũng có thể đặt hai món mặn, một món canh lên đó.
Hai người cứ như vậy ngồi ở trong góc giải quyết bữa ăn tối đầu tiên sau khi trở lại thành phố B, mặc dù khó coi, nhưng lại ấm áp lạ thường.
Thương Lam cảm thấy may mắn khi Ôn Dĩ Thâm không phải là một người kén chọn, bình thường cô làm cái gì anh ta cũng có thể ăn. Không giống như Triển Mộ, nếu như là món anh không thích, bất luận cô dùng phương pháp gì để nấu, anh cũng không động đũa.
Sau khi ăn xong cô dọn bát đĩa vào rửa ở trong phòng bếp, nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ đã đen thui, lại nhìn người đàn ông đang nghiêng người dựa vào trên giường nhưng không có nửa điểm muốn rời đi.
Trong phòng không có TV, không có bất kỳ đồ gì giải trí, anh ta chỉ có thể ôm cuốn tạp chí lật xem từng tờ từng tờ, trong phòng an tĩnh chỉ còn lại âm thanh lật giấy của anh ta.
Thương Lam lau sạch tay, có chút do dự nhìn anh ta.
" Dĩ Thâm." Cô gọi tên anh ta, hai người cô nam quả nữ sống chung một phòng không phải là chuyện tốt, nhưng cô lại không biết mở miệng đuổi người.
" Tiểu Lam." Anh ta rời mắt khỏi quyển tạp chí, nháy mắt về phía cô nói: " Tới đây, anh cho em xem mấy mẫu này."
Trong mắt của Thương Lam thoáng qua tò mò.
Ôn Dĩ Thâm đang nhìn hình bên trong, Thương Lam nhìn vào, cô không phải là người hiểu nghệ thuật, nhìn trái nhìn phải, ngoại trừ cảm giác hình ảnh này rất đẹp thì cũng không thấy gì nữa.
Cô khẽ ngẩng đầu, vừa định muốn hỏi, lại thấy eo bị nắm chặt, nửa người nghiêng về trước, may mà cô nhanh tay lẹ mắt chống lên lồng ngực của Ôn Dĩ Thâm, lúc này mới không đến nỗi cả người ngã vào trong lòng anh ta.
" Dĩ Thâm, anh. . . ." Cô nhíu mày vừa muốn mở miệng, liền thấy trước mặt bỗng tối sầm, một tay anh ta giữ eo của cô, một tay giữ gáy cô, môi mỏng trực tiếp chặn lại cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Đến bước này rồi, cô cũng hiểu ý tứ của anh ta.
Thương Lam chợt hoảng hốt, tay muốn đẩy ra nhưng lại không có lực.
" Tiểu Lam, có thể không?" Có lẽ là sợ hù doạ đến cô gái nhỏ trong ngực, nụ hôn của anh ta cũng không đi sâu vào, chỉ chần chừ mút cắn ở bên ngoài, rất dịu dàng, nhưng tay vẫn giữ ở sau gáy cô, không cho phép cô trốn tránh.
Hai tay Thương Lam đặt ở trước ngực chợt mềm nhũn, hơn nửa người đã ngã vào trong lòng anh ta. Cơ thể cả hai cách một lớp quần áo dính chặt lấy nhau, vải vóc ma sát vào nhau. Thậm chí cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh ta đang không ngừng truyền đến ngực cô qua lớp áo sơ mi, tiến vào trong cơ thể của chính mình.
Cô không nhịn được giãy giụa, lại phát hiện nguồn nhiệt chống đỡ ở bên đùi cô đang dần dần cứng rắn đến dọa người.
" Dĩ Thâm!" Thương Lam có chút hốt hoảng gọi anh ta.
Nhưng âm thanh yêu kiều mềm mại phát ra từ miệng cô truyền đến tai người đó lại giống như là sự cổ vũ mạnh mẽ.
" Tiểu Lam, đừng cự tuyệt anh." Ánh mắt dừng trên hai gò má đang ửng hồng của cô, anh ta cảm nhận được sự ngượng ngùng của cô. Trong lòng mừng thầm vì nghĩ cô vẫn còn thuần khiết, sau hôm nay, cô sẽ trở thành thiên sứ của riêng một mình anh ta.
Nghĩ vậy, bàn tay liền dán vào eo của cô, trượt theo tấm lưng thăm dò xuống dưới, vuốt ve da thịt mềm mại của cô lúc nhẹ lúc mạnh, sức lực vừa đủ mà không cần phải trêu chọc những điểm mẫn cảm trên người cô.
Anh ta cố gắng muốn cô đáp lại, cuối cùng xoay người đè cô dưới thân mình.
Cô gái chôn sâu khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vào trong lồng ngực của Ôn Dĩ Thâm khiến anh ta không nhìn thấy được khuôn mặt cô đã bắt đầu trắng bệch, thậm trí mồ hồi trên trán thấm ướt một khoảng áo sơ mi.
Thương Lam níu chặt ga giường, từng phần quần áo bị rút đi. Rõ ràng là thời tiết tháng bảy, tháng tám nhưng cả người lại chỉ có cảm giác lạnh đến doạ người, ở cạnh người đàn ông đang nhiệt tình như lửa lại khiến cô cảm thấy run rẩy.
Ôn Dĩ Thâm chỉ nghĩ cô không có kinh nghiệm, lời nói dịu dàng ôn nhu thì thầm bên tai cô, sử dụng tất cả vốn liếng của mình, nhẹ nhàng hôn, chỉ mong có thể khiến cho cô thả lỏng tinh thần.
Thương Lam mở mắt gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, người đàn ông phía trên tựa như bức tường đối diện, vững vàng bao bọc. Ánh mắt nóng bỏng của anh ta, lồng ngực mở rộng, cô không tự chủ nhớ lại Triển Mộ. Anh cũng thích dùng cái tư thế này, cúi đầu nhìn cô ngẩng lên, ánh mắt đó giống như là đang nhìn vật sở hữu của mình.
Thương Lam run run , sắc mặt càng trắng bệch. Cô tự nói với mình, người này không phải Triển Mộ, anh ấy và Triển Mộ không giống nhau, anh ấy rất tốt với mình, rất dịu dàng, anh ấy sẽ đi cùng với cô phần đời còn lại.
Một bàn tay to đặt lên ngực của cô, vỗ về chơi đùa một lúc rồi theo bụng một đường đi xuống. . . . bờ vai Thương Lam co lại, trong mắt hiện lên sự hoảng sợ, ngón tay níu chặt lấy ga giường nhưng không có ý định ngăn cản.
Chuyện như vậy sớm muộn cũng sẽ xảy ra, cô biết mình không thể trốn tránh, nên cũng bỏ qua giãy giụa.
Mặc dù tự động viên bản thân, nhưng khi người đàn ông đụng đến chỗ riêng tư của mình, trong nháy mắt dây thần kinh vốn căng thẳng chợt nổ tung, cô khóc thành tiếng: " Dĩ Thâm. . . . Em không được."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.