Chương trước
Chương sau
Editor: Thiên Y
Khi trời còn sớm, ánh sáng chiếu vào bên trong phòng. Triển Mộ ôm trán cố xua đi cơn đau đầu choáng váng, ngồi dậy từ trên giường.
Anh gãi đầu, ánh mắt nhìn về phía cảnh vật bên ngoài cửa sổ, nháy mắt trong lòng thấy hoảng hốt.
Nghe tiếng nước chảy rào rào truyền ra từ trong phòng tắm, trong dạ dày trào lên vị chua, anh khó chịu cúi đầu cố nén xuống, không hề cử động ngồi ở ddlqd trên giường.
Một lát sau, cửa phòng tắm bị đẩy ra, Ngụy Vô Lan bước ra từ bên trong: " Ơ, đã tỉnh rồi hả ?"
Thiếu niên mới vừa tắm xong, mái tóc ướt nhẹp vuốt ra sau, từng giọt nước nhỏ xuống dọc theo sợi tóc, làn da mịn màng do được chăm sóc hiện lên màu hồng nhạt nhìn rất mê người, vòng eo mảnh khảnh quấn một chiếc khăn tắm phía dưới, giống như tùy thời có thể lộ ra bộ dáng.
Anh ta đi chân trần ra khỏi phòng tắm, bàn tay cầm bàn chải đánh răng, trong miệng đầy bọt trắng.
Triển Mộ vuốt ấn đường đang đau nhức, bình tĩnh hỏi: " Sao cậu ở chỗ này?"
" Chuyện tối hôm qua anh đã quên rồi sao?" Thiếu niên nói xong lộ vẻ mặt vô tội, một giọt nước trong suốt chảy dọc theo thẳng xuống lồng ngực, như viên ngọc sáng bóng lưu lại trên da. Lông mi dài như quạt rũ xuống khiến người ta thương tiếc, con ngươi đen nhánh tinh khiết tồn tại trong đôi mắt yêu mị, sự dung hợp kỳ diệu này tạo nên một loại phong tình đến mê người.
Bàn tay đang vỗ trán của Triển Mộ bỗng cứng đờ, ánh mắt bài xích nhìn Ngụy Vô Lan, lồng ngực trần trụi, tiếp theo chính là cơ bụng bền chắc. . . . .
Ngụy Vô Lan nháy mắt mấy cái, nhổ ra bọt kem đánh răng trong miệng cười nói: " Nếu không chúng ta ôn lại một lần nữa?"
Mới vừa nói xong liền chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Triển Mộ, anh ta không nhịn được rùng mình một cái. Diễn đàn l3 quý đôn
Người đàn ông nằm ở trên giường không thèm để ý tới anh ta, vén chăn lên đi xuống giường, không quan tâm đến chuyện bản thân vẫn đang trần chuồng, ngay cả lòng bàn chân giẫm ở miểng thủy tinh, bị mảnh thuỷ tinh bén nhọn đâm vảo làm máu tươi chảy ra, cũng không có chút cảm giác nào, sắc mặt đờ đẫn không nhìn ra cảm xúc của anh.
Anh đi thẳng đến bàn quầy, chính xác tìm được đồ được đặt trong ngăn bàn.
Mở nắp ra, lại muốn rót vào trong bụng.
" Anh muốn chết sao?" Ngụy Vô Lan tiến đến giật lấy chai rượu trong tay anh.
" Đưa tôi." Âm thanh của Triển Mộ trầm hơn so với bình thường, ánh mắt híp lại lộ ra sự nguy hiểm.
Ngụy Vô Lan siết chặt chai rượu trong tay, ngăn anh mở tủ: " Tôi không biết rằng anh là loại người si tình đấy."
Anh ta hừ lạnh: " Vì đàn bà mà đòi sống đòi chết, ngay cả công ty cũng không quản, cái này không giống như anh . . . . ."
" Cậu không hiểu đâu." Sâu trong ánh mắt anh giống như một hồ nước, không tìm được nữa điểm gợn sóng.
Sẽ không ai hiểu.
Một lần rồi lại thêm một lần mất đi, nhưng anh vẫn bất lực.
" Vô Lan! Đừng ép tôi phải đánh cậu."
Nhìn cảm xúc đè nén của anh như đang muốn phát ra khiến anh ta thấy kinh ngạc, bàn tay nắm miệng chai bỗng buông lỏng.
Triển Mộ thuận thế nhận lấy, quay lưng lại, bước chân loạng choạng đi về phía cửa sổ.
Anh dựa vào bệ cửa sổ, đôi mắt lặng lẽ nhìn xuống dòng người đi đường phía dưới.
“Vô Lan." Sau một hồi im lặng, anh bỗng cất tiếng trầm thấp: " Cậu để tôi yên tĩnh một chút."
Ngụy Vô Lan há mồm, vừa định nói thì Triển Mộ liền nói: " Cậu yên tâm, tôi tự có chừng mực."
" Đây chính là ’ chừng mực ’ của anh sao?" Ngụy Vô Lan khoanh tay trước ngực, tựa vào cửa sổ thủy tinh, gương mặt nhìn anh khinh bỉ: " Cần gì chứ, có tiền còn sợ không mua được đàn bà con gái sao? Về phần anh vì cô gái kia. . . ."
" Tôi chỉ muốn cô ấy." Rượu vang dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng đỏ rực rỡ, lòng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve miệng ly, anh lặp lại: " Chỉ cần cô ấy."
Trước kia, với Triển Mộ mà nói Thương Lam chính là hạt cát nhỏ mịn vô tình tiến vào bên trong con trai, sự tồn tại của cô không có ý nghĩa gì, có cũng được mà không có cũng không sao.
Nhưng không biết từ lúc nào, hạt cát này trải qua sự mài giũa của năm tháng, trở thành một viên trân châu toả ánh sáng chói mắt, dịu dàng vỗ về bên trong tâm hồn con trai, bổ sung cho cuộc sống của con trai, từ từ biến thành một phần quang trọng trong sinh mệnh của nó.
Viên ngọc này quá đẹp, toàn thân phát ra ánh sáng chói mắt. Chỉ cần có cơ hội, sẽ không lạ gì nếu viên ngọc này có thể trở thành tiêu điểm khiến mọi người chú ý, đua nhau tranh đoạt.
Viên ngọc dịu dàng sẽ khiến vô số người quan tâm muốn đoạt lấy. Sau khi hiểu rõ điều này, con trai bỗng thấy luống cuống, nó liến ngậm chặt thân mình, giấu kín viên trân châu ở thật sâu trong đáy lòng. Nó không cho phép người khác nhìn thấy dù chỉ một chút, càng không cho phép viên ngọc rời khỏi phạm vi thế lực của mình.
Anh chặt đứt tất cả đường lui của cô, không cho cô có công việc, không để cho cô tiếp xúc với xã hội quá nhiều. Phạm vi của cô bị anh vẽ ra rất nhỏ, rất nhỏ, nhỏ đến múc chỉ có thể chứa được một mình anh.
Ngụy Vô Lan cau mày, không thể giải thích được sự cố chấp của anh.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
" Chúc ngài một ngày tốt lành! Xin hỏi ngài muốn chọn món ăn nào?"
Trong không khí tràn ngập mùi chua đã lên men, ánh mắt Ngụy Vô Lan nhìn về phía chiếc áo bị vứt vào một góc, phía trên còn dính vết bẩn, đều là do tối qua Triển Mộ nôn toàn bộ lên người của anh ta.
Anh ta bịt mũi buồn nôn, sải mấy bước dài đến mở cửa, gọi: " Này cô gái."
Nhân viên phục vụ đứng ở ngoài cửa, vừa mở cửa liền chạm vào lồng ngực rắn chắc, sắc mặt cô ta ửng đỏ.
" Phiền cô mang một bộ quần áo đến đây, cám ơn."
Đóng cửa lại, Ngụy Vô Lan cầm miếng pizza trong tay, nhét vào miệng một miếng to giống như là rất đói.
" Này! Anh có ăn không?"
Nói thì nói như thế nhưng động tác trong miệng cũng không dừng lại chút nào, hai ba miếng đã giải quyết xong một góc pizza. Anh ta lau khóe miệng, chăm chú nhìn gò má Triển Mộ, không quan tâm nhún nhún vai: " Quên nói cho anh biết." Giương mắt nhìn khuôn mặt thẫn thờ của anh, anh ta dừng một lát, nói: " Mấy ngày trước nhận được tin tức, có người thấy cô gái kia ở bến cảng. . . ."
Bàn tay nắm chặt chai rượu của Triển Mộ bỗng cứng đờ, trong ánh mắt chợt loé lên tia sáng kì lạ: " Cậu nói cái gì?"
Ngụy Vô Lan lau dầu dính trên tay, đá chai rượu ở dưới chân ra xa, bĩu môi nói: " Cô ấy còn sống."
Giết trai lấy ngọc.
Cô là hạt cát nhỏ do một tay anh mài giũa, là viên trân châu chỉ thuộc về riêng anh. Vậy nên trừ khi anh chết, nếu không anh sẽ không tặng cô cho bất kì kẻ nào.
Bốn năm sau, Dong Thành
Mặc dù tên thành phố là Dong Thành, nhưng thật ra thì chỉ là một thị trấn nhỏ. Ở cuối thị trấn có mở một quán cơm. Cơn gió mát thổi đi hơi nóng giữa trưa khiến mọi người cảm thấy buồn ngủ, một người đàn ông lớn tuổi đang gật gù tựa vào bàn thu ngân, hai mắt lim dim.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng chuông gió, từ xa truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Nghe được tiếng động, bác đột nhiên tỉnh dậy, không vui vì bị quấy rầy mà muốn bộc phát. Nhưng khi nhìn ra ngoài cửa thì sự khó chịu liền biến mất: " Ông chủ. . . . . Thấy Ôn."
Người đàn ông ôn hòa cười với bác, bác liền nói ngay: " Cô ấy ở trong phòng bếp."
" Cám ơn."
Thị trấn nhỏ này tuy không lớn nhưng lại rất đẹp. Xung quanh chỉ có năm sáu con phố, cho dù là đi bộ thì không đến hai giờ là có thể đi hết một vòng thị trấn. Mặc dù diện tích nhỏ nhưng cách sắp xếp trong thị trấn lại hợp lý. Từ bưu điện, quán cơm cho đến rạp chiếu phim, cái gì cần cũng đều có . . . .
Hơi nóng toả ra trong phòng bếp đơn sơ, một cô gái trẻ có mái tóc đen buộc sau ót, vài sợi tóc dính lên trên mặt vì đổ mồ hôi, làn da trắng noãn nổi bật dưới ánh mặt trời.
Cô quấn một cái tạp dề quá lớn, rộng thùng thình bao bọc lấy cả người. Thực ra đây là do một đầu bếp cũ để lại. Hai năm trước người ấy từ chức để ra ngước ngoài phát triển sự nghiệp.
Cô gái trông chừng ở trước bếp lò, tập trung nhìn nồi nước để bên trên, hơi nước trào lên bao phủ bốn phía. Vì để ý tiếng nước sôi nên cô cũng không chú ý tới có người ở sau lưng đang đến gần.
" Tiểu Lam." Tiếng cười nhỏ vang lên ở bên tai khiến Thương Lam giật mình quay đầu lại, sống lưng suýt nữa va vào nồi nước sôi đang đun.
" Nguy hiểm." Ôn Dĩ Thâm ôm lấy eo kéo cô ra.
Hai chân cô rời khỏi mặt đất, cả người Thương Lam bị người ta ôm lấy eo nhấc lên, cô khẽ kêu một tiếng, hai tay hốt hoảng bám lấy vai anh ta.
" Dĩ Thâm!" Trên mặt chợt đỏ ửng, Thương Lam có chút não mà nói: " Anh mau thả em xuống."
" Tối nay ăn cơm với anh." Anh ta cười như cơn gió đầu xuân nhưng sức lực trên tay lại càng chặt, Thương Lam cố thoát ra nhưng không được nên đành để yên, cô không hiểu một người cao gầy như vậy, lấy đâu ra sức lực lớn như thế.
" Em vẫn còn công việc." Ánh mắt liếc nhìn về phía nồi canh đang sôi, cô vỗ lên cánh tay anh ta, nhắc: " Canh. . . . "
" Anh sẽ nói với chị Bùi." Ngón tay cứng rắn ấn lên chỗ da thịt mềm mại qua lớp vải mỏng, trong mắt của anh ta đầy tràn ý cười: " Tối nay em xin nghỉ được không?"
Ôn Dĩ Thâm rất cao, cho dù bị ôm lên, cô cũng chỉ có thể nhìn thẳng với anh. Lúc này ánh mắt của cô có chút trốn tránh: " Không được, nơi này chỉ một mình em là đầu bếp. Nếu em không có ở đây, tối nay phải mở cửa thế nào?"
" Không sao." Rốt cuộc anh ta cũng thả cô xuống, nhưng vẫn ngăn ở trong góc, không cho cô tự do: " Không phải còn có chị Bùi sao?"
" Cái này làm sao có thể." Thương Lam né tránh bàn tay đang hướng về phía mình của anh. Nào có ai xin nghỉ khi đi làm mà để cho chủ quán làm thay cơ chứ. Hơn nữa, chị Bùi là người có ân với cô. . . .
Cô nhìn chằm chằm nồi canh sắp tràn ra, có chút nóng nảy: " Dĩ Thâm! Anh để em suy nghĩ đã."
" Tối nay đi với anh." Giống như là không nghe thấy thỉnh cầu của nàng, anh ta thản nhiên đứng ở lối vào, vừa hay chặn lại đường đi của cô.
Thương Lam không đẩy được anh ta, chỉ có thể thở dài nói: " Trước tiên anh để cho em tắt bếp đã, chuyện này nói sau được không?"
Ôn Dĩ Thâm nhún nhún vai, không chịu nhượng bộ chút nào.
" A! Cậu Ôn, cậu lại tới tìm Tiểu Lam nhà chúng tôi à." Lúc này, chị Bùi đi vào từ ngoài cửa, thấy hai người thì sửng sốt: " Tôi không phải quấy rầy đến các người rồi chứ?"
Cũng không trách được cô ấy sẽ hiểu lầm, hôm nay không khí giữa hai người quả thật có chút mập mờ.
Khoé môi Ôn Dĩ Thâm nhếch lên nụ cười, xem ra đã được chỉ bảo rất tốt. Thương Lam nhân cơ hội đẩy anh ta ra, bước lên trước tắt bếp, có chút đau lòng nhìn nồi canh bị đun quá lửa.
" Chị Bùi." Ôn DĨ Thâm gật đầu về phía cô ấy một cái, ánh sáng chợt loé lên trong mắt.
Chị Bùi hiểu ý, quay đầu lại nói: " Tiểu Lam à!"
Thương Lam khuấy đều trong nồi canh, thận trọng nêm gia vị vào: " Có chuyện gì không? Canh xong ngay đây."
" Tối nay em nghỉ đi."
" Nhưng…." Thương Lam sững sờ, có chút khó xử. Cái trấn này mặc dù nhỏ, nhưng quán cơm lại buôn bán rất tốt, đặc biệt là thời gian ăn cơm tối, không có cô thì ai sẽ đứng bếp đây?
" Còn có chị ở đây, vợ chồng son các người cũng nên đi nói chuyện yêu đương." Chị Bùi cười nói: "Để một cô gái như em ngây ngô trong phòng bếp, suốt ngày người đầy mùi dầu mỡ thì thật không nỡ. Tối nay em hãy đi chơi với cậu Ôn đi, chơi vui vẻ chút."
Mặt Thương Lam đỏ lên, nhìn Ôn Dĩ Thâm một chút, lại nhìn chị Bùi nói: " Bọn em không phải là. . . ."
" Chị yên tâm, em sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt." Không để cho cô nói hết lời, Ôn Dĩ Thâm liền ôm chầm lấy eo của cô, nhanh như chớp cúi đầu xuống đặt lên trán cô một nụ hôn, không để ý đến ánh mặt của người bên cạnh.
Chị Bùi che miệng cười, trong mắt đầy tràn sự hâm mộ.
Ánh mắt Thương Lam chợt dừng lại, suy nghĩ trở lại ngày cô trốn đi bốn năm trước.
Địa thế của Dong Thành thiên về phía bắc, khí hậu không nóng như ở thành phố B. Khi xuống thuyền, cô đứng một mình ở bến tàu, nhìn người đi qua đi lại bên cạnh, trong lòng chợt thấy hoảng hốt.
Trải qua cuộc sống không gợn sống vài chục năm, hôm nay đột nhiên khiến cô không biết phải làm thế nào, cho dù sự đột ngột này cô tìm đã lâu, sau nhiều lần gặp khó khăn mới thực hiện được.
Thương Lam cũng không phải một người dạn dĩ, cô không đủ thông minh lại nhát gan. Chỉ cần đối phương cương quyết một chút thì thái độ của cô liền mềm nhũn ra, nói dễ nghe một chút thì chính là tính tình ôn hòa, nói khó nghe thì như quả hồng mềm, mặc cho người ta nắn bóp.
Thời tiết gần chạng vạng thì có chút bóng râm, cô xoa xoa đôi bàn tay cánh tay, đi về hướng một quán cơm.
Đến nơi, trong tiệm không có người nào, dù sao còn chưa tới giờ ăn cơm tối.
Bà chủ nhiệt tình giới thiệu mấy món đồ ăn đặc sắc. Nhìn giá tiền hợp lý, cô dự tính được bản thân ăn hết bữa này vẫn còn dư lại tiền lẻ, đủ để cô tìm một nhà trọ ở chỗ này qua đêm, đợi ngày mai trời sáng lại đi tìm phòng trọ, tìm việc làm.
" Cô gái xinh đẹp tới du lịch thôi sao?" Thấy trong tiệm không có ai, bà chủ cũng không đi ra ngoài chào hỏi, xoa xoa ghế dựa ngồi xuống tán gẫu với cô.
Thương Lam có chút ngượng ngùng lắc đầu một cái, bởi vì không có thói quen thân thiết quá mức với người xa lạ, cũng không có nói thêm cái gì.
Thái độ cô như vậy, bà chủ cũng không giận, ngược lại còn lôi kéo cô tán gẫu một chút. Cho đến khi có khách tới cửa, lúc này mới đứng dậy chào đón.
Cách chế biến thức ăn ở quán không được tốt cho lắm. Thương Lam vừa mới cắn một miếng thịt cá, trong miệng liền tràn đầy một mùi tanh. Cô cau mày nhổ ra, ngẩng đầu nhìn trong quán, món ăn như vậy, khó trách quán ăn lại vắng lạnh như vậy.
Cô thử thêm mấy món nữa, bất luận là màu sắc hay hương vị đều là chất lượng kém. Với một đại tiểu thư sống trong nhung lụa từ nhỏ mà nói, những thứ này chắc chắn là không có cách nào vào miệng được.
Vuốt cái bụng rỗng tuếch, cô nhẹ nhàng thở dài, tùy tiện bới hai thìa cơm coi như là giải quyết bữa ăn tối. Chờ sau này tìm được công việc ổn định ở đây thì sẽ tự mình nấu vậy, như vậy không những có thể tiết kiệm tiền, mà đồ ăn cô làm còn tốt hơn so với quán cơm bên ngoài.
Cô vừa ăn vừa đã nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ đến mất hồn. Cái trấn nhỏ này mặc dù nhỏ, nhưng cũng rất đẹp, vị trí thành phố này tương đối gần biển, ngồi ở dây ăn cơm, lúc rảnh rỗi có thể nhìn xuyên qua cửa sổ lớn được điêu khắc tỉ mỉ, thưởng thức cảnh biển không xa, cũng coi là cảnh đẹp ý vui.
Thương Lam chống hàm, ánh mắt mông lung. Giờ phút này cô rất hưởng thụ không gian yên tĩnh hiện tại, cũng hi vọng cuộc sống tương lai, bản thân có thể hoà nhập vào bức tranh trước mặt này.
Nhưng cuộc đời không như mong muốn.
" Cô gái! Xin hỏi cô còn muốn tìm bao lâu." Ngồi ở quầy thu ngân, người đàn ông không nhịn được nhìn chằm chằm động tác của cô, suy nghĩ trong đầu bỗng sáng tỏ.
Trên mặt Thương Lam trở nên trắng bệch. Cô không dám tin, mình mới vừa xuống thuyền không tới hai giờ, ví tiền đã không thấy tăm hơi?
Rõ ràng. . . . . . Rõ ràng mới vừa rồi ở trên thuyền còn cẩn thận . . . . .
Cô đứng ở trước quầy, không nhịn được run run, cô đánh mất ví tiền để toàn bộ tài sản mà cô có: tiền, sổ tiết kiệm, thẻ căn cước. . . .
" Này! Rốt cuộc có tiền trả hay không đây?"
Thương Lam rụt bả vai, tay chân luống cuống cứng đờ tại chỗ.
Lúc này bà chủ từ trong phòng bếp đi ra nói: " Bác Vương! Xảy ra chuyện gì?"
" Tiểu Bùi! Có người ăn cơm chùa." Bác khẽ hừ một tiếng.
" Em không có, chỉ là em không tìm thấy ví tiền. . . ." Thương Lam vội vàng giải thích: " Thật xin lỗi, em cũng không biết là rơi mất lúc nào, bữa này có thể cho em nợ trước được không?"
" Tôi còn tưởng rằng là chuyện gì lớn." Chị Bùi tháo tạp dề ở trên người ra, lui về phía sau ném vào bên trong, giống như vô tình nói: " Cô gái! Em gọi điện thoại về để cho người ta cầm tiền tới đây là được, không phải sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thương Lam tái đi, cắn môi lắc đầu: " Em không thể. . . . "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.