Editor: Đường Thất Công Tử - Diễn đàn
Ngoài cửa truyền tới hai tiếng tiếng gõ cửa, Thương Lam hơi kinh ngạc, muộn như thế còn ai qua đây?
Cô buông tiểu thuyết trong tay xuống đi qua mở cửa.
"Tiểu Lam, đã ngủ chưa?"
Trần Lệ bê lên một ly sữa tiến đến.
"Chưa, có việc?" Thương Lam nói tiếng cám ơn, tiếp nhận ly sữa Trần Lệ đưa tới, ánh mắt nhìn cô mang theo chỗ hoang mang.
Thành ly ấm áp đang kề vào lòng bàn tay, tiện thể xua đi một chút lạnh lẽo.
"Không có cái gì, chính là lên đây thăm con một chút.” Trần Lệ cười cười đối với cô:
"Con xem sách! Dì đi!"
Thương Lam nhìn bóng lưng của bà đột nhiên gọi lên.
"Dì Lệ."
Trần Lệ xoay người:
"Xảy ra chuyện gì?"
Cô do dự một lúc, trong lòng có chuyện lại nói không nên lời rồi, im lặng một lát, chỉ có thể lắc đầu trước đối với cô:
"Không có, chỉ là muốn nói một tiếng ngủ ngon với dì."
"Ừ, ngủ ngon." Trần Lệ cười lên rất đẹp, tính ra cô ấy cũng không lớn hơn mấy tuổi so với cô, chính là tuổi tác như hoa, đời người cũng vừa mới bắt đầu, lại... Die nd da nl e q uu ydo n
Nhìn cô ấy từng bước đi xa, Thương Lam nhớ lại một màn sáng nay chạm phải, lúc đó Thương Trung Tín đóng nhỏ cửa phòng, trong phòng ngủ dường như có thể thấy hình bóng mảnh khảnh của Trần Lệ.
Cô ấy lưng đưa về cô, đè nén tiếng nức nở xuyên thấu qua cánh cửa truyện lọt vào trong tai, Thương Lam nhìn đờ đẫn xuyên qua khe cửa, trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thuong-lam/1658878/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.