Editor: Đường Thất Công Tử
Thương Lam cuộn mình đứng dậy người không ngừng run rẩy, nước mắt hối hận không dừng được bốc lên ra bên ngoài, không phải cô không thừa nhận, thì cho dù Thương Trung Tín ở ngoài cửa, thậm chí chỗ gần hơn, cô như cũ không dám mở miệng cầu cứu ông, so sánh Triển Mộ cái loại hại người nhà này, cô làm thành một phương yếu thế nhất sợ hơn bị người khác phát hiện quan hệ giữa bọn họ.
Từ trước đến giờ bản tính Thương Lam bảo thủ(1) không chịu nổi ánh mắt khác thường của người khác, mặc kệ lòng của cô như thế nào, khối thân thể này mới 16 tuổi.
Có thể Triển Mộ chính là nhìn thấu điểm này, chỉ có không sợ hãi như thế, anh chắc chắc rồi bất luận anh làm cái gì với cô, cô đều sẽ không nói.
Lúc sau Triển Mộ đưa cô về đã qua mười hai giờ đem khuya, xe mới vừa dừng lại xong thì Thương Lam mở cửa xe cũng như chạy trốn rời đi, anh ngồi ở trong xe lẳng lặng nhìn bóng lưng của cô, tay cầm tay lái dần dần thu hẹp.
Thương Lam mới vừa vào cửa thì đụng với Thương Trung Tín ngồi ở trên ghế salong, gương mặt ông đen đang xem tin tức trong ti vi.
"Ba ba." Đứng ở cửa đáy lòng rất căng thẳng, cô lắp bắp gọi.
"Làm sao trễ như vậy?" Thương Trung Tín nghe tới tiếng động ở cửa hơi nheo mắt lại.
Cho đến bây giờ Thương Trung Tín sẽ không có thói quen xem tin tức ở buổi tối, cái này rõ ràng cho thấy ở chờ mình ở cửa, Thương Lam lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thuong-lam/1658864/chuong-77-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.