Thương Lam hít một hơi thật sâu không khí mới mẻ, cảm thụ được thiên nhiên trong lành.
Cuối cùng cô cũng hiểu rõ nguyên nhân bà nội không muốn trở về sống trong thành thị cùng với bọn cô.
Nếu như có thể, ở lúc tuổi già cô cũng muốn về đây sống.
Hai cái người đàn ông to lớn ra phía sau dùng sức đẩy, Thương Lam và Thương Hồng đứng tại chỗ cũng không tiện khoanh tay đứng nhìn, rối rít bước lên hỗ trợ.
Thương Trung Tín liếc nhìn bánh xe dính bùn đất vàng, quay lên xe, lập tức mở động cơ.
Không đến hai tiếng nổ xe bắt đầu khởi động, bánh xe lăn một vòng, nước vàng bắn tung tóe lên cả ba người.
Thương Hồng hét lên một tiếng, đột nhiên lui ra phía sau mấy bước, mất hứng trừng lớn mắt, nhưng lúc đối mặt với Thương Trung Tín lại mang vô số bất mãn trong miệng nuốt trở lại.
Mà Thương Lam đã đứng ngồi không yên, nhanh chóng móc khăn tay trong túi xách ra không ngừng chà lau bùn bẩn trên người, rất nhanh một cái khăn tay đều dùng hết rồi, thế nhưng trên người nước bùn vàng lại một chút cũng không lau sạch, giữa lúc cô khổ não nhìn mình chằm chằm lúc quần áo đang dính bẩn, bên cạnh xuất hiện một khớp xương tay có lực.
Triển Mộ đưa cho cô một cái mới khăn tay, nét mặt cười yếu ớt theo, ôn hòa nhìn cô.
Thương Lam sững sờ trong chốc lát, dừng lại nửa giây nhìn chăm chú tay anh, sau đó cô không chút khách khí tiếp nhận, bây giờ không phải là lúc kiểu cách.
Triển Mộ cười ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-chi-thuong-lam/1658851/chuong-67-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.